Bạn Thân Nuôi Cổ Trùng

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Sắc mặt Diệp Vi thay đổi: “Cô định làm gì?”

 

“Cô không cần biết tôi định làm gì, nhưng có một điều tôi có thể nói rõ – nếu tôi chết, cô cũng đừng mong sống yên.” Giọng cô bình thản, nhưng đầy quyết tâm.

 

Diệp Vi cười lạnh: “Cô không có bản lĩnh đó. Nhưng tôi thì có thể dọn sạch tất cả dấu vết có thể gây bất lợi cho mình sau khi cô chết.”

 “Ồ, thời đại này là thời đại internet, có những dấu vết đâu phải cứ muốn là xóa sạch được. Cô lo mà giữ mình cho tốt.” Cô nói xong thì cúp điện thoại.

 

8.

 

Nhà của A Văn dường như không có gì nguy hiểm, cô từng ra ngoài một lần để mượn anh ta dây sạc.

 

Lúc đó anh ta đang mải chơi game, liền đưa dây sạc cho cô bằng một tay, tiện thể nói luôn: “Nếu cô khát thì cứ vào tủ lạnh lấy nước khoáng uống.”

 

“Vâng, cảm ơn anh.” 

 

Cô cũng không khát lắm, nhận dây sạc xong liền quay về phòng ngủ nhỏ.

 

Cô cứ nhìn đồng hồ, đến gần giờ đăng video đã hẹn thì hủy video hẹn đầu tiên.

 

Tới khoảng 10 giờ, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, cố gắng gượng để tỉnh táo.

 

Diệp Vi lại gửi tin nhắn đến: 【Mục Phi, giờ cô đang ở khu Kim Tú Hoa Viên đúng không? Tôi sắp đến tìm cô rồi, tốt nhất là biết điều một chút, theo tôi quay về, đừng có mang cổ trùng của tôi chạy trốn.】

 

Tới giờ này rồi mà Diệp Vi vẫn không chịu buông tha, cô ta thật sự định đến Kim Tú Hoa Viên tìm cô?

 

Thì ra cô ta bám theo dai dẳng như vậy, chính là vì sợ cô chết ở bên ngoài, khiến cổ trùng mà cô ta dày công nuôi dưỡng cũng mất theo.

 

Nếu như vậy, chẳng khác nào công cốc.

 

Trong đầu bất chợt lóe lên một giả thiết táo bạo.

 

Trước đây, Diệp Vi từng vô tình nói với cô: “Mẹ tớ luôn muốn để bà cô hạ cổ nhận tớ làm đồ đệ, truyền lại thuật hạ cổ của Miêu Cương, nhưng bà ấy vẫn chưa đồng ý. Nếu bà ấy nhận tớ, thì tớ sẽ trở thành Thánh nữ của Miêu Cương.”

 

Khi đó, ánh mắt Diệp Vi sáng rực khi nhắc đến mấy chữ “Thánh nữ của Miêu Cương”. 

 

“Nếu tớ trở thành Thánh nữ của Miêu Cương, thì lợi hại lắm đấy. Sau này ai dám chọc tớ, tớ sẽ dùng cổ trùng giết hắn.”

 

Ba tháng trước, cô ta từng về Miêu Cương một chuyến, sau chuyến đó, Diệp Vi không còn nhắc đến chuyện bà cô nữa.

 

Cô đoán rằng, có thể sau lần đó bà cô đã đổi ý.

 

Tuy nhiên, việc Diệp Vi đã trở thành đồ đệ của bà cô hay chưa vẫn còn là dấu hỏi lớn.

 

Cô bỗng nhớ lại câu nói mà Diệp Vi từng nói với cô trước cửa nhà vệ sinh công cộng: “Mục Phi, bà cô là sư phụ của tớ. Luyện cổ là nhiệm vụ đầu tiên bà ấy giao cho tớ. Cậu nghĩ bà ấy sẽ giúp cậu giải cổ sao?”

 

Phân tích kỹ lại thì Diệp Vi có vẻ vẫn chưa thực sự được bà cô thu nhận làm đồ đệ.

 

Có lẽ đây chính là nhiệm vụ thử thách đầu tiên mà bà cô giao cho cô ta, chỉ khi hoàn thành, cô ta mới chính thức được thu nhận.

 

Nghĩ vậy, cô lập tức đứng dậy đi sang phòng làm việc bên cạnh gõ cửa: “A Văn, làm phiền anh một chút, tôi có vài chuyện chưa rõ, muốn hỏi anh.”

 

“Vào đi.” 

 

A Văn vừa thắng một ván game, đang định vào ván tiếp theo, anh ta dừng lại ngay tại giao diện bắt đầu trận mới, nói với cô: “Muốn hỏi gì? Cô có ba phút.”

 

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh đã nói quen bà cô hạ cổ, vậy anh có biết bà ấy đã nhận Diệp Vi làm đồ đệ chưa?”

 

A Văn đáp: “Thực ra tôi không thân với bà cô, chỉ có một người bạn của tôi là thân với bà ấy. Vì vậy chuyện bà cô có nhận Diệp Vi làm đồ đệ hay không thì tôi cũng không rõ.”

 

“Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn: thuật hạ cổ của Miêu Cương chỉ truyền cho nữ, mà bà cô không có con gái hay cháu gái, mấy năm nay đang tìm người kế thừa.”

 

Cô đánh liều hỏi: “Vậy… anh có thể gọi cho người bạn đó, hỏi giúp tôi xem có biết chuyện này không?”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page