Nhật Ký Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

13.

 

Về đến nhà, ôm chặt lấy chú gấu bông nhỏ của mình, tôi vẫn còn cảm giác lâng lâng chưa tan.

 

“Về nhà an toàn chưa?”

 

Tin nhắn từ Kiều Kiều và Giang Dữ cùng lúc được gửi tới.

 

“Về rồi.”

Tôi lần lượt trả lời từng người, rồi lại ôm gấu bông ngẩn người ra.

 

Những mảnh ký ức vụn vặt, tưởng như đã mờ nhạt, bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

Hồi cấp hai, tôi thích cậu bạn ngổ ngáo ngồi bàn cuối lớp.

 

Để có thêm cơ hội tiếp xúc với cậu ta, mỗi lần cậu ta bị phạt đứng hành lang, tôi luôn tìm cách ra đứng cùng.

 

Lớp học bên cạnh, bàn đầu tiên, luôn có một cậu bé trắng trẻo mũm mĩm, thỉnh thoảng len lén nhìn tôi.

 

Lên cấp ba, tôi thích những cậu bạn học thể thao.

 

Ngày nào tan học, tôi cũng ôm một chai nước chạy ra sân bóng rổ để xem các cậu ấy chơi.

 

Phía sau tôi, luôn có một dáng người lặng lẽ chạy từng vòng một quanh sân.

 

Đến đại học, tôi lại say mê người chơi game cùng.

 

Có lần thức trắng đêm chơi game với Kiều Kiều, cô ấy từng vô tình than thở: “Trời đất, ba giờ sáng rồi mà anh họ tớ vẫn còn đang chơi game. Cậu nhìn cái thành tích kìa, thảm quá trời luôn.”

 

Thì ra, trong khi tôi cứ mải mê chạy theo những thứ cảm xúc tạm bợ và sự đồng hành chóng vánh, vẫn luôn có một bóng hình lặng lẽ phía sau, không ngừng cố gắng tiến lại gần tôi.

 

“Mai anh qua đón em, ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.”

 Tin nhắn từ Giang Dữ kịp thời đến, cắt ngang dòng nước mắt sắp rơi của tôi.

 

“Ngủ ngon.”

 Tôi cảm nhận trái tim mình đang ngọt ngào đến mức tràn ra ngoài, bước chân nhẹ bẫng quay về phòng ngủ.

 

Vừa chuẩn bị lên giường thì nghe thấy tiếng nắm cửa xoay nhẹ.

 

Giờ này mẹ tôi đáng lẽ đã ngủ rồi mà?

 

Tôi vội chân trần chạy ra xem, liền nhìn thấy bố tôi lấm lem bụi đường trở về nhà.

 

“Ở nhà mà không mang dép à, cảm lạnh thì sao?” Bố tôi nhíu mày nói.

 

Câu này là lần đầu tiên tôi nghe chính ông ấy nói ra.

 

Trước đây đều là bố nói với mẹ, rồi mẹ mới nhắc lại với tôi.

 

“Con quên mất…” Tôi vội vàng quay vào xỏ dép: “Bố ơi, sao bố lại về nhà lúc nửa đêm vậy?”

 

“Công ty nghỉ lễ Trung thu, bố tranh thủ về.”

 

Sau đó, mẹ tôi mới kể, là vì dạo gần đây tôi thường xuyên gọi điện cho bố, ông ấy cảm thấy tôi nhớ bố nên đã cố gắng thu xếp thời gian để về.

 

Từ nhỏ, tôi đã luôn biết bố rất bận, nên không bao giờ dám làm phiền bố nếu không có chuyện gì quan trọng.

 

Thế nhưng khoảng thời gian này khiến tôi nhận ra, dù có bận đến mấy, bố vẫn có thể dành thời gian để nghe tôi kể những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.

 

Thì ra, dù có bận đến đâu, tôi vẫn luôn là nỗi bận lòng trong tim ấy.

 

Người từng là hình bóng xa xăm, mơ hồ trong trí nhớ tôi, cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng, gần gũi và chân thực hơn bao giờ hết.

 

14.

 

Những ngày sau đó, tâm trạng của tôi đặc biệt tốt.

 

Có lẽ là vì bố đã về nhà, cũng có thể là vì Giang Dữ.

 

Điều duy nhất khiến tôi hơi bực bội là Trần Khinh Tuyết vẫn tiếp tục quay lại tìm anh.

 

Dù mỗi lần anh đều nói không rảnh để gặp, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy rất khó chịu.

 

Tôi cố tỏ ra rộng lượng, nhẫn nhịn không nói ra.

 

Từ mùa thu, tôi nhịn đến tận mùa đông.

 

Tối hôm đó, chúng tôi đi hẹn hò, ngoài cửa kính lớn là những bông tuyết trắng rơi dày như lông ngỗng.

 

“Đang có tuyết kìa.” Giang Dữ ra hiệu bảo tôi nhìn ra ngoài.

 

Lại là tuyết đáng ghét.

“Tại sao Trần Khinh Tuyết cứ tìm anh? Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì?” Tôi không kìm được, buột miệng hỏi ra.

 

Giang Dữ ngẩn người hai giây, rồi bật cười: “Câu này em để trong lòng bao lâu rồi?”

 

“Lâu lắm rồi, mau trả lời đi.” Tôi chẳng quan tâm mình có mất mặt hay không.

 

“Hồi cấp ba, Trần Khinh Tuyết phát hiện anh thích em, liền đến tìm anh, nói là có thể giúp anh chuyển thư tỏ tình.”

 

“Thư tỏ tình? Em chưa từng nhận được cái nào mà?”

 

Tôi nhớ lại chuyện trước đây, Trần Khinh Tuyết từng cố ý hỏi tôi có biết anh họ của Kiều Kiều không.

 

Chắc chắn khi đó cô ta đã thích Giang Dữ.

 

“Sau này anh mới biết, cô ta căn bản chưa từng đưa thư cho em. Nhưng lại khăng khăng nói rằng em từ chối anh. Lần này cô ta tìm anh là muốn nhờ anh vì nể tình năm xưa cô ta ‘giúp đỡ’ mà sắp xếp cho em trai cô ta một công việc. Anh từ chối rồi.”

 

“Trần Khinh Tuyết đúng là có một đứa em trai. Em nhớ lúc trước vì em trai, cô ta mới không học đại học.”

 

Giang Dữ nhún vai: “Đúng thế, cũng vì vậy anh mới không giúp cô ta, hy vọng cô ta sớm tỉnh ngộ.”

 

“Vậy sao lúc đó anh vẫn dẫn cô ta đến nhà hàng Tây?” 

 

Tôi không quên chuyện đó, vòng lại câu hỏi cũ.

 

“Lúc Kiều Kiều bảo anh rằng em đi gặp bạn trai cũ, anh vừa về đến công ty thì bị cô ta bắt gặp. Cô ta cứ bám theo, anh không muốn mất thời gian nên mặc kệ.”

 

Cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ lòng, “Vậy thì còn được.”

 

“Noãn Noãn.” Anh khẽ chạm tay tôi bằng đầu ngón tay.

 

“Ừ?”

 

“Sau này nếu có chuyện gì, cứ hỏi thẳng anh, đừng giữ trong lòng. Chỉ như vậy, em mới có thể thật sự hiểu anh.”

 

“Được.” Tôi khẽ luồn tay vào tay anh, năm ngón đan chặt.

 

Thời gian còn dài, ngày tháng còn dài.

 

Em còn cả một đời để từ từ hiểu anh.

 

Hết.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page