Quận Chúa Vùng Lên Đá Đổ Thái Tử

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Phiên ngoại:

 

Ta tên Lục Dao, là nữ nhi chẳng danh chẳng phận của Bình Dương Vương đương thời.

 

Mẫu thân ta mất rồi, ta cùng nhũ mẫu của bà, Tần ma ma, nương tựa nhau mà sống.

 

Khi con trẻ nhà người ta nũng nịu trong lòng phụ mẫu, ta ngay cả mặt phụ thân cũng chưa từng thấy.

 

Tần ma ma là một ma ma lùn mập, bà thường kể chuyện tình của mẫu thân ta và phụ thân như truyện cổ cho ta nghe.

 

Nhưng đến đêm, bà lại chỉ vào bài vị mẫu thân ta mà mắng: 

 

“Ngươi đúng là kẻ thiếu tâm nhãn, ngay cả lòng nam nhân cũng chẳng giữ nổi!”

 

“Ngươi ch*ết là xong hết, thậm chí để lại một đứa con vướng víu hại ta! Kiếp trước ta tạo nghiệt gì, nuôi ngươi một lần chưa đủ, còn phải thay ngươi nuôi cái giống oan gia này!”

 

“Nếu lúc sống ngươi chịu bỏ cái mặt mũi xuống mà câu lấy lòng Vương Gia, thì sao Dao Nhi phải cùng ta sống trong căn nhà chật hẹp này, ngay cả miếng thịt cũng chẳng có mà ăn!”

 

Tần ma ma mắng, vừa lau nước mắt, vừa nghiến răng ken két.

 

Năm ta bốn tuổi, cuối cùng phụ thân cũng đến.

 

Ông giống hệt người trong bức họa của mẫu thân ta.

 

Đều một thân trường sam, nho nhã khoan hòa.

 

Nhưng khi ông cúi xuống xoa đầu ta, lại giống y như Tần ma ma chọn rau ở chợ sớm.

 

Ta hơi sợ, giãy giụa trốn sau lưng Tần ma ma.

 

Phụ thân nhìn ta một lúc, thất vọng bỏ đi, Tần ma ma sụp đổ bóp chặt thịt ta: 

 

“Ngươi cười lên đi! Ngươi tiến tới gọi phụ thân đi! Ngươi không lấy lòng ông ấy, sao chúng ta có ngày tốt đẹp mà sống!”

 

Tần ma ma rất khỏe, ta đau lắm.

 

Phụ thân người ta ngày ngày ôm con gái kể chuyện, tan làm sẽ mang về cho con gái những viên kẹo hồ lô chua ngọt.

 

Sao phụ thân ta không mang ta đi? Là ta chưa đủ tốt sao?

 

Sau này phụ thân lại đến, ta học được cách nhoẻn miệng cười thật tươi.

 

Ta học được cách mở đôi mắt mọng nước, hỏi có phải tâm tình phụ thân không vui.

 

Quả nhiên cuộc sống của ta và Tần ma ma dễ chịu hơn nhiều.

 

Tần ma ma bảo ta thế này gọi là giải ngữ hoa, nữ nhân phải làm giải ngữ hoa cho nam nhân.

 

“Dao Nhi, ngươi nhớ kỹ. Nam nhân thiên hạ đều một dạng, còn nữ nhân chúng ta sống nhờ vào nam nhân. Muốn ngày tốt thì phải bỏ mặt mũi, hạ mình xuống, nam nhân muốn gì thì chúng ta cho họ cái đó.”

 

Ta coi lời Tần ma ma như kim chỉ nam.

 

Ta càng ra sức lấy lòng phụ thân.

 

Năm ta bảy tuổi, ta lại gặp một nữ nhi khác của phụ thân.

 

Quận chúa duy nhất của Đại Ung, từ nhỏ được mọi người nâng niu trong tay.

 

Nàng tung hoành trên phố, trừng ác dương thiện.

 

Nàng sống phóng khoáng tự do, chẳng cần nịnh bợ, chẳng cần lấy lòng, vẫn có được mọi thứ nàng muốn.

 

Lúc này ta mới biết, ta chỉ là một dã chủng chẳng lên nổi mặt bàn.

 

Mẫu thân ta ngay cả ngoại thất cũng chẳng phải.

 

Khi phụ thân đến, ta khóc hỏi ông vì sao.

 

Ông nhìn ta như nhìn một người khác, ta nghĩ hẳn ông nhớ đến mẫu thân ta.

 

Ông nói: 

 

“Ta với họ chỉ là giả vờ xuôi theo, mẫu thân ngươi mới là người trong tim ta. Họ là lang sói, là hùm beo, ép ta với mẫu thân ngươi chia lìa, buộc ta thành thân với mẹ nàng.”

 

“Họ là nữ nhân độc ác nhất đời, mẫu thân ngươi bị họ ép ch*ết, họ là kẻ thù cả đời của ngươi.”

 

Ta đem kể với Tần ma ma, Tần ma ma hiếm hoi im lặng.

 

“Dao Nhi, có người có việc, tranh được thì tranh, tranh không được, thì thôi.”

 

Sau đó phụ thân gửi ta cho Thái Tử.

 

Lần đầu ta chạm đến quyền lực, mới thấy nữ nhi kia của phụ thân, Lục Uyển Nhi, chẳng qua nhờ ân sủng Hoàng Đế ban mà muốn làm gì thì làm.

 

Vậy nên ta phải nắm chặt Thái Tử! Ta muốn làm Hoàng Hậu, muốn làm nữ nhân bên cạnh nam nhân tôn quý nhất thiên hạ!

 

Ta vẫn quá đề cao mình.

 

Ta vội vàng muốn chứng minh trước mặt Lục Uyển Nhi rằng Thái Tử yêu ta, nhưng dường như nàng chẳng bao giờ để ta vào mắt.

 

Nàng cười nhạo ta, mỉa mai ta, đạp ta xuống bụi đất.

 

Rồi cứu ta.

 

Khi ta một kiếm gi*ết Thái Tử, máu tươi nhuộm đỏ vạt váy ta.

 

Nàng nói: “Gi*ết người khó lắm sao? Không dựa nam nhân, còn khó hơn gi*ết người?”

 

Ta lại hỏi: “Rõ ràng ngươi có thể gi*ết hắn, sao lại cho ta cơ hội này?”

 

Nàng cười khẩy: “Máu bẩn của hắn sao xứng dính vào tay ta.”

 

Vậy nên chỉ có kẻ dơ bẩn như ta mới xứng.

 

Ngay cả báo thù cũng là nàng bố thí cho ta, còn ta mãi chẳng bằng nàng.

 

Mở mắt lại, ta sống lại ngày phụ thân sai ta câu dẫn Thái Tử.

 

Ta giãy khỏi lòng Thái Tử, cao giọng thét lớn, liều ch*ết chạy trốn: 

 

“Á á á, cứu mạng! Hắn làm nhục ta!”

 

Rồi lao thẳng vào lòng Lục Uyển Nhi.

 

“Tỷ tỷ, cứu muội.”

 

Hết.

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page