Quận Chúa Vùng Lên Đá Đổ Thái Tử

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Hôm ấy ta ở hành lang dài xem sách, người của mẫu thân đến gọi: 

 

“Quận chúa, Trưởng Công Chúa có được một khối hồng huyết thạch, mời ngài qua xem nên làm thành món trang sức gì cho tốt.”

 

Ta thoáng thấy góc hành lang một bóng áo màu xanh hồ, khựng lại đôi chút: 

 

“Hồng huyết thạch hiếm có trên đời, từ đâu mà ra?”

 

“Tây Vực tiến cống, Hoàng Hậu nương nương sai người mang đến, nói là tạ tội thay Thái Tử.”

 

Ta gật đầu, đúng lúc mấy hôm trước vòng tay mẫu thân vỡ, có thể dùng hồng huyết thạch àm cho bà một chiếc vòng.

 

Nhưng khi trở lại, quyển sách đã chẳng còn.

 

Ta hỏi thị nữ: “Các ngươi ai thấy sách của ta đâu không?”

 

Thị nữ đều lắc đầu.

 

Ta nói: “Thôi, mất thì mất vậy. Chẳng qua là mấy chuyện Phùng Hỏa hí chư hầu trong sách, có lẽ kẻ dưới nào thấy mà cất đi.”

 

Nửa tháng sau, quả nhiên chiến sự đến gần, mẫu thân ta lại ngã xuống ở Loan Điện.

 

Nằm một lần là hai tháng.

 

Tiền tuyến chiến sự nguy cấp, Hoàng Đế lo lắng đến nóng lòng, trong ngự thư phòng suốt đêm chẳng ngủ.

 

Hoàng Hậu lại ba ngày hai lượt đến gần ta.

 

“Uyển Nhi, bệnh của mẫu thân ngươi thật sự nặng lắm sao?”

 

Từ khi ta ở bên mẫu thân hầu bệnh, chưa từng nghỉ ngơi tử tế, nay hai mắt trũng sâu, mặt xanh xao: 

 

“Mẫu thân từng ra trận gi*ết giặc, thân thể bị thương, nay gió thu thổi qua, vết thương cũ trỗi dậy dữ dội.”

 

“Thái y cũng nói phải tĩnh dưỡng cho tốt, không mất ba năm, năm năm thì chẳng hồi lại được.”

 

Hoàng Hậu đầy lo âu rời đi.

 

Đợi bà ta đi khỏi, mẫu thân mở mắt, nhìn ta một cái.

 

Hoàng Đế này thật giả dối đến cùng cực!

 

Ngày thường sợ mẫu thân ta công cao át chủ, đề phòng mẫu thân ta ở khắp nơi, nay biên ải có chuyện, lại hận chẳng thể khiến mẫu thân ta lập tức bán mạng vì ông ta!

 

Lại sợ thần dân bách tính nói ông ta vô dụng, chẳng dám ra mặt, sai Hoàng Hậu đến dò xét tình hình mẫu thân ta.

 

Thật vừa ham thể diện, vừa hèn nhát, vừa bất tài.

 

Vũ Văn Nghiệp lại càng vô dụng, nghe tiền tuyến liên tục bại trận, hắn càng thêm thường xuyên qua lại với đám văn thần.

 

Sợ nhà văn thần nào thù oán với hắn, đẩy hắn ra chiến trường.

 

Nhưng chẳng chống nổi dân chúng thỉnh mệnh, xin thiên tử ngự giá thân chinh.

 

Hoàng Đế bị ép chẳng còn cách, lấy cớ nước chẳng thể một ngày vô chủ, đẩy Vũ Văn Nghiệp ra.

 

Đem cái mặt vừa sợ ch*ết vừa muốn tiếng thơm bày ra rõ mồn một.

 

Hoàng Hậu lo cho con, chẳng ăn chẳng uống, quỳ trước điện khóc lóc trọn ba ngày cũng chẳng đổi được ý vua.

 

13

 

Ngày xuất chinh, bách tính đứng hai bên đường tiễn đưa.

 

Cửa thành, Lục Dao lao vào lòng Vũ Văn Nghiệp, khóc đến nghẹn ngào chẳng thở nổi.

 

“Điện hạ, ngài nhất định phải bình an trở về!”

 

Vũ Văn Nghiệp xót lòng, hạ giọng dịu dàng dỗ: 

 

“Chắc chắn rồi, Dao Nhi, đợi ta thắng trận trở về, ắt dùng phượng quan hà phi đón nàng qua cửa!”

 

Mười dặm tiễn biệt, chia ly thảm thiết.

 

Chỉ là ngoảnh đầu, Lục Dao lại mặc nam trang theo sau.

 

Trước khi đi, ả đeo một bọc nhỏ, đến viện ta khoe khoang: 

 

“Tỷ tỷ, ngươi chẳng tiếc làm hỏng danh tiếng cũng muốn buộc chặt với Thái Tử điện hạ, nhưng vẫn chẳng đấu lại ta?”

 

“Thái Tử điện hạ đã nói, rời ta một ngày chàng cũng chẳng sống nổi, giờ ta đi tìm điện hạ đây!”

 

Khó cho ả còn nhớ đến ta, lúc này vẫn không quên đến gây sự với ta.

 

Nhưng ta dù sao cũng là tỷ tỷ, điều nên khuyên ta vẫn phải khuyên: 

 

“Nữ nhân không được tự ý vào Trong quân doanh, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

 

Được gặp người trong lòng luôn khiến người ta vui, Lục Dao cũng không ngoại lệ.

 

Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ trông mong: 

 

“Việc này chẳng cần ngươi lo, Thái Tử tự có sắp xếp.”

 

Ta thấy khuyên chẳng nổi, tốt bụng sai người mang đến kim lân giáp.

 

Nhưng ả chẳng thèm nhìn, thẳng tay ném xuống đất: 

 

“Đa tạ tỷ tỷ, ta không cần dùng đến! Điện hạ sẽ bảo vệ ta chu toàn. Nhưng tỷ tỷ thì chẳng có phúc lớn như ta đâu.”

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page