Danh sách chương

Chương 1:

23/04/2025

Chương 2 (1)

23/04/2025

Chương 2.2:

23/04/2025

Chương 2.3:

23/04/2025

Chương 3.1:

23/04/2025

Chương 3.2:

23/04/2025

Chương 4.1:

23/04/2025

Chương 4.2:

23/04/2025

Chương 5.1:

23/04/2025

Chương 5.2:

23/04/2025

Chương 6.1:

23/04/2025

Chương 6.2:

23/04/2025

Chương 7.1:

23/04/2025

Chương 7.2:

23/04/2025

Chương 8.1: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.2: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.3:

23/04/2025

Chương 8.4:

23/04/2025

Chương 9.1:

23/04/2025

Chương 9.2:

23/04/2025

Chương 9.3:

23/04/2025

Chương 10.1:

24/04/2025

Chương 10.2:

24/04/2025

Chương 10.3:

24/04/2025

Chương 10.4:

24/04/2025

Chương 11.1:

24/04/2025

Chương 11.2:

24/04/2025

Chương 11.3:

24/04/2025

Chương 12.1: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 12.2: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 14.1: Không muốn!

24/04/2025

Chương 14.2: Không muốn

24/04/2025

Chương 14.3: Không muốn bái sư

24/04/2025

Chương 15.1: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.2: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.3: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 16.1: Chín năm sau

25/04/2025

Chương 16.2:

26/04/2025

Chương 16.3: Chín năm sau

26/04/2025

Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện

26/04/2025

Chương 17.1: Đèn hoa sen

26/04/2025

Chương 17.2:

26/04/2025

Chương 17.3:

26/04/2025

Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu

26/04/2025

Chương 18.2:

26/04/2025

Chương 18.3:

27/04/2025

Chương 18.4: Đừng có đùa!

27/04/2025

Chương 19.1: Độc bọ cạp tím

27/04/2025

Chương 19.2: Ta luôn trung thành với tiểu thư

27/04/2025

Chương 19.3: Nhị biểu tỷ kết hôn

27/04/2025

Chương 19.4: Tiểu tử họ Lãnh đó thích muội á?

27/04/2025

Chương 19.5: Tiện nghi cho tên tiểu tử đó

27/04/2025

Chương 19.6: Đồ đệ ngốc

27/04/2025

Chương 19.7: Người trong hang đá

27/04/2025

Chương 20.1: Lãnh Thành Quang sư huynh

27/04/2025

Chương 20.2: Lãnh Thành Quang sao đã là lão sư rồi?

27/04/2025

Chương 20.3: Xin nghỉ

27/04/2025

Chương 21.1: Thuỷ Hưng Thành

27/04/2025

Chương 21.2: Thẩm gia

27/04/2025

Chương 21.3: Thiếu gia Trâu gia

27/04/2025

Cả nhà vai ác nhưng thích làm cá mặn

Chương 15.3: Nhận cả hai

Chương trước

Chương sau

Sau sinh nhật, Trần Ánh Trừng lần đầu tiên gặp mặt cha con nhà họ Lãnh.

Lãnh Tương Thất đích thân đưa con trai Lãnh Thành Quang đến học đường, khi nói chuyện với tiên sinh, ánh mắt dường như lướt về phía nàng một cái.

Trần Ánh Trừng liền nép sau lưng Tiểu Tước, không dám chạm mắt với hắn.

Sau khi Thành chủ trở về, Lãnh Tương Thất và Trần Nguyên Phúc vẫn cùng nhau xử lý chính sự trong thành tại Thanh Bảo Tư. Xa Chí quen làm người buông tay, bây giờ quanh năm chỉ lo tu luyện ở phủ Thành chủ, việc lớn nhỏ đều giao cho hai người kia quyết định, tình hình cũng chẳng khác gì trước đây.

Cảnh tượng này khiến Trần Ánh Trừng không khỏi nghĩ: Trong truyện, Lãnh Tương Thất giết Xa Chí vì quyền lực, nhưng bây giờ xem ra, đó hoàn toàn là việc thừa thãi.

Xa Chí chưa chết, cha nàng cũng không có nhược điểm nào rơi vào tay Lãnh Tương Thất.

Không đi đường tắt, tương lai bị nam chính giết sạch cả nhà khả năng cũng ít đi vài phần.

Trần Ánh Trừng vẫn luôn trốn sau lưng Tiểu Tước cho đến khi Lãnh Tương Thất rời đi nàng mới bước ra. Lãnh Thành Quang ngồi cách họ khá xa, Trần Ánh Trừng chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu lại, phát hiện trên trán Tiểu Tước đã lấm tấm mồ hôi.

“Ơ! Sao ngươi ra nhiều mồ hôi vậy?”

Trần Ánh Trừng đưa khăn tay cho cậu, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Tiểu Tước cũng sợ Lãnh Tương Thất?

Trẻ con rất nhạy cảm với thiện ác, mà Lãnh Tương Thất thì mang khí chất người xấu, vừa vào cửa là lũ trẻ trong học đường đã không dám nô đùa nữa, Tiểu Tước sợ cũng là chuyện bình thường.

Tiểu Tước không nhận khăn tay, chỉ dùng tay áo lau mồ hôi, rồi nói: “Tiên sinh tới.”

“Trần Ánh Trừng! Sao lại cứ quấy rầy bạn ngồi cùng! Đừng tưởng đọc sách khá là có thể làm loạn trong giờ học!”

Tiên sinh trừng mắt nhìn tới, Trần Ánh Trừng lập tức xoay người trở về chỗ.

Tiểu Tước đặt tay lên bàn, cẩn thận chỉnh lại ống tay áo bị nàng vò nhăn, khóe mắt liếc nhìn về phía Lãnh Thành Quang đang ngồi nghiêm chỉnh phía trước bên trái, rồi lấy giấy bút ra, ép thẳng lên bàn.

Lãnh Thành Quang từ nhỏ đã lớn lên trong thành, thường theo cha ra vào các buổi yến tiệc, học đường này đa số đứa trẻ đều biết hắn. Dù hắn luôn mang gương mặt lạnh như tiền, bên cạnh vẫn không thiếu người vây quanh.

Trái lại, Trần Ánh Trừng không nổi bật như thế. Cha mẹ nàng chưa từng đến học đường, nàng cũng ít khi chuyện trò với các bạn học, thành ra muốn tìm hiểu thân phận nàng và Tiểu Tước, cũng không có cơ hội nào.

Người ta chỉ có thể đoán được thân phận của hai người từ chiếc xe ngựa đưa đón mỗi ngày và cách ăn mặc của họ.

Hai người giống như huynh muội, cùng ra cùng vào, nhưng Tiểu Tước thì chẳng có họ hàng gì, quần áo cũng không đẹp và sang như Trần Ánh Trừng, cả ngày đi theo phía sau nàng, trông cứ như hộ vệ.

Thế nhưng, những đứa trẻ nhà giàu được đưa tới học đường bồi học, có đứa nào lại được ngồi học chung với chủ nhà như vậy?

Về thân phận của hai người, đủ kiểu lời đồn đoán bay khắp nơi, nhưng không ai dám nói thẳng trước mặt Trần Ánh Trừng, mà nàng thì cũng giả vờ không biết, chẳng buồn để tâm đến chuyện vặt ấy.

Hôm đó sau một tiết học, Trần Ánh Trừng ngáp dài rồi lại định nằm xuống bàn. Chưa kịp đặt đầu xuống, nàng đã thấy Lãnh Thành Quang tách khỏi đám người, đi thẳng về phía mình, ánh mắt nhìn chằm chằm.

Tìm nàng? Làm gì chứ?

Trần Ánh Trừng lười nhác nâng mí mắt, hờ hững liếc hắn một cái.

“Trần Ánh Trừng!” Hắn gõ lên bàn nàng, “Ngươi từ khi nào bắt đầu tới đây đọc sách?”

“Khoảng ba tháng rồi.” Trần Ánh Trừng đáp.

Lãnh Thành Quang nói: “Ngươi trông đần độn vậy mà đi học sớm thật.”

“……”

Vốn vì nể mặt hai nhà quen biết mà nàng mới chịu mở lời với hắn, không ngờ tên tiểu tử này vẫn miệng mồm xấc xược như thế.

“Ngươi thông minh quá, giờ mới đi học à?” Trần Ánh Trừng lạnh lùng đáp trả.

Lãnh Thành Quang hếch cằm: “Nhà ta mời danh sư dạy từ sớm rồi.”

“Vậy ngươi còn đến học đường làm gì?” nàng hỏi lại.

Hắn không trả lời, mà quay đầu liếc Tiểu Tước một cái: “Thật hiếm thấy, nô bộc cũng được đưa tới học.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Trần Ánh Trừng lập tức sa sầm.

“Ngươi nói cái gì?” Giọng nàng lạnh băng.

“Ta nói…” Lãnh Thành Quang nhún vai, cúi đầu, “Người bồi học bình thường chỉ được đứng sau mài mực, bầu bạn. Có thể ngồi cùng bàn học với chủ nhân, nhà các ngươi đúng là độc nhất vô nhị.”

Trần Ánh Trừng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo: “Miệng chó chẳng phun ra ngà voi.”

“Ngươi nói cái gì?!”

Lãnh Thành Quang kinh ngạc trừng to mắt, như không tin được lời ấy phát ra từ miệng nàng.

“Ta nói ngươi miệng tiện.”

Vừa dứt lời, bọn trẻ xung quanh đều ồ lên kinh ngạc.

Mặt Lãnh Thành Quang đỏ bừng: “Sao ngươi có thể nói ra loại lời thô tục như thế!”

“Thô tục à? Mô tả rất đúng đấy.”

“Nhà các ngươi dạy con cái như thế sao?”

Trần Ánh Trừng đứng dậy, tuy thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng khí thế không hề thua kém: “Ngươi cay nghiệt, ta lời lẽ cay độc, khác nhau chỗ nào?”

Lãnh Thành Quang: “Ngươi ——”

Trần Ánh Trừng tiếp lời: “Có khác. Cha mẹ ta từ nhỏ đã dạy con cái không phân sang hèn, còn công tử nhà họ Lãnh thì lại thích chia người ta thành ba bảy hạng, đội trên giẫm dưới. Như thế mà gọi là gia giáo tốt sao?”

Một tràng lời sắc bén khiến hắn á khẩu không trả lời được. Không thể tin nổi vài ngày trước nàng còn ngơ ngác vụng về, giờ lại nói năng sắc sảo như vậy.

Mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cắn môi nghĩ hồi lâu mới yếu ớt đáp: “Nhà ta quy củ nghiêm ngặt, sẽ không để chủ tử và hạ nhân lẫn lộn như vậy.”

“Hắn không phải hạ nhân.”

Trần Ánh Trừng quay đầu lại. Tiểu Tước đang đứng sau nàng, ánh mắt cảnh giác nhìn Lãnh Thành Quang, như sẵn sàng ra tay nếu cần.

Trần Ánh Trừng mỉm cười: “Hắn là bằng hữu của ta.”

Giọng điệu nàng như đang khoe một báu vật.

Lãnh Thành Quang ngẩn ra, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi: “Ngươi nói nhảm gì thế?”

Trần Ánh Trừng ngẩng đầu chống nạnh, lặp lại rõ ràng từng chữ: “Hắn là bạn! Của! Ta! Không phải hạ nhân, không phải nô bộc, là bằng hữu của ta! Nghe rõ chưa?”

Ánh mắt nàng đảo qua Lãnh Thành Quang, rồi quét một vòng những đứa trẻ đang vây quanh xem.

Trong suốt thời gian nàng và Tiểu Tước học ở đây, chắc chắn bọn trẻ và người lớn cũng đã đoán tới đoán lui về thân phận Tiểu Tước.

Dù có nói họ là huynh muội, hai người cũng chẳng giống nhau chút nào.

Nhân cơ hội này, nàng muốn tuyên bố rõ ràng với tất cả: Tiểu Tước là bạn của nàng, là người của nhà họ Trần.

Không ai được phép coi thường cậu ấy.

Hết Chương 15.3: Nhận cả hai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page