Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
Chương 19.1: Độc bọ cạp tím
27/04/2025
Chương 19.2: Ta luôn trung thành với tiểu thư
27/04/2025
Chương 19.3: Nhị biểu tỷ kết hôn
27/04/2025
Chương 19.4: Tiểu tử họ Lãnh đó thích muội á?
27/04/2025
Chương 19.5: Tiện nghi cho tên tiểu tử đó
27/04/2025
Chương 19.6: Đồ đệ ngốc
27/04/2025
Chương 19.7: Người trong hang đá
27/04/2025
Chương 20.1: Lãnh Thành Quang sư huynh
27/04/2025
Chương 20.2: Lãnh Thành Quang sao đã là lão sư rồi?
27/04/2025
Chương 20.3: Xin nghỉ
27/04/2025
Chương 21.1: Thuỷ Hưng Thành
27/04/2025
Chương 21.2: Thẩm gia
27/04/2025
Chương 21.3: Thiếu gia Trâu gia
27/04/2025
Sau khi ổn định lại tinh thần vì việc xuyên sách, điều nàng mong muốn chỉ là thay đổi kết cục bi thảm khiến cả nhà bị tiêu diệt, giúp mọi người sống sót, kiếm tiền đàng hoàng, sống bình yên mà làm một con cá mặn nhàn tản đến già.
Chỉ có thể sống bảy tám chục năm thì đã sao? Ở kiếp trước, nàng còn chưa sống đến hai mươi tuổi, nên bảy tám chục năm đối với nàng mà nói đã là quá đủ rồi!
Hơn nữa, Xa Chí nổi tiếng là người miệng độc, nàng với tư chất tầm thường như vậy mà lại làm đồ đệ của hắn, sau này e là không tránh khỏi bị chê cười.
Trần Ánh Trừng lắc lư bước tới, dâng trà cho Xa Chí. Hắn nhận lấy, nở nụ cười tà mị:
“Trừng Trừng, từ nay về sau, ngươi nên gọi ta là sư phụ.”
“…Sư phụ.” Trần Ánh Trừng cất giọng miễn cưỡng.
“Đồ nhi ngoan.”
Xa Chí nở nụ cười hiền hòa, đưa tay nắm lấy tay nàng và Tiểu Tước, giọng nói dịu dàng, tha thiết:
“Ta, Xa Chí, xưa nay chưa từng thu đồ đệ, cũng không dám chắc mình sẽ làm một người thầy tốt. Nhưng nếu đã nhận các ngươi, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực, không phụ lòng các ngươi hôm nay một lạy này.”
Giọng nói của hắn chân thành, không giống đang diễn trò. Trần Ánh Trừng nhớ tới ánh mắt đầy kỳ vọng của cha mẹ khi đưa nàng đến đây, trong lòng không khỏi mềm lại.
“Ta cả đời này chỉ có hai đồ đệ là các ngươi. Các ngươi phải tương trợ, yêu thương lẫn nhau, mãi mãi không rời không bỏ.”
Xa Chí đặt tay ba người chồng lên nhau. Trần Ánh Trừng từ từ ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Tước đang nhìn mình chăm chú, nàng mỉm cười, trở tay nắm lấy tay cậu.
“Được.” Nàng nói.
Nếu mọi chuyện đã định sẵn, thì có oán trách cũng vô ích. Nàng chỉ còn cách nỗ lực tu luyện, cố gắng sống thật lâu, để có thể ở bên cạnh người thân mình.
Khóe môi Tiểu Tước cũng khẽ cong lên, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Xa Chí ném cho hai người một chồng tâm pháp dày cộp, nhưng đến khi phát hiện ra cả hai đứa nhỏ đều không biết chữ, hắn liền vội vàng sắp xếp cho bọn họ nhập học ở học đường trong thành.
Trước đó, Trần Nguyên Phúc đã mời tiên sinh riêng đến dạy cho Trần Ánh Trừng, nhưng giờ thì không cần nữa. Nàng cùng Tiểu Tước ban ngày học văn, ban đêm lại phải học tâm pháp.
Vì cả hai không biết chữ, Cần Nương và Mộng Cô liền thay nhau đọc cho bọn họ nghe.
Xa Chí cứ ba ngày lại kiểm tra một lần công khóa của cả hai. Trần Ánh Trừng vốn từng biết chữ, đọc sách trôi chảy không vấn đề gì, nhưng khi bị hỏi đến cảm ngộ với tâm pháp, nàng liền câm nín.
Nàng thì có thể lĩnh ngộ gì chứ?
Sách nói thiên địa có linh khí, lệ khí, oán khí, chân khí; chỉ cần tĩnh tâm là có thể cảm nhận được dòng “khí” vận hành trong vạn vật. Khí tụ tại đan điền, kinh mạch toàn thân như được tẩy rửa, thần thanh khí sảng.
Nhưng Trần Ánh Trừng hít vào thở ra mãi, cuối cùng chỉ có thể thở dài một câu: không khí thật trong lành!
Nàng ấp úng mãi chẳng nói được gì, Xa Chí cũng không truy hỏi, chỉ lắc đầu thở dài rồi quay sang hỏi Tiểu Tước.
Nhưng ở học đường, Tiểu Tước vốn đã kiệm lời. Dù tiên sinh bắt cậu đọc sách, cậu cũng thà đứng im còn hơn mở miệng. Mỗi ngày Trần Ánh Trừng cố bắt chuyện với cậu, cũng chỉ đổi được đôi ba câu đáp lại.
Ở trước mặt Xa Chí, Tiểu Tước cũng là kiểu ít nói, ba câu khó móc ra một lời.
Nhưng Tiểu Tước lại là kiểu thiên về thực chiến. Mỗi khi Xa Chí giảng giải tâm pháp, cậu liền nhắm mắt lại, Trần Ánh Trừng chỉ cảm thấy có cơn gió nhẹ thoảng qua mặt mình, mềm mại như lụa, nhẹ nhàng lướt qua gò má.
Mỗi lần như thế, ánh mắt Xa Chí đều hiện lên vẻ vui mừng, khen Tiểu Tước ngộ tính cao, tiến bộ nhanh.
Trần Ánh Trừng không hiểu chuyện gì, đưa tay sờ mặt mình. Tiểu Tước vô tình liếc sang, nàng liền học theo Xa Chí gật đầu, còn giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi.
Mãi đến một tháng sau, nàng mới phát hiện là cơn gió kia thực ra do Tiểu Tước mang đến.
Nàng thật sự không có chút thiên phú nào, Xa Chí cũng nhìn ra điều đó. Từ đó về sau, hắn không kiểm tra nàng về tâm pháp nữa, chỉ bảo nàng chuyên tâm đọc sách — không thể tu đạo, vậy thì đi theo con đường làm quan cũng chẳng phải chuyện xấu.
Trần Ánh Trừng sống trong thành, cha mẹ và anh chị thỉnh thoảng đến thăm, cuộc sống mỗi ngày ngoài việc đi học đường, chẳng khác mấy khi còn ở sơn trang.
Suốt gần ba tháng, nàng không hề gặp ác mộng. Trần Ánh Trừng từng cho rằng mình cứu được Xa Chí, nhân vật then chốt này, đã thay đổi được quỹ đạo câu chuyện.
Nhưng khi cuối thu chuyển sang đầu đông, lá rụng phủ đầy Thanh Bảo Thành, xe ngựa nhà họ Lãnh lăn bánh nghiền nát lớp lá vàng, dừng lại trước cổng học đường.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 ngày