Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
Chương 19.1: Độc bọ cạp tím
27/04/2025
Chương 19.2: Ta luôn trung thành với tiểu thư
27/04/2025
Chương 19.3: Nhị biểu tỷ kết hôn
27/04/2025
Chương 19.4: Tiểu tử họ Lãnh đó thích muội á?
27/04/2025
Chương 19.5: Tiện nghi cho tên tiểu tử đó
27/04/2025
Chương 19.6: Đồ đệ ngốc
27/04/2025
Chương 19.7: Người trong hang đá
27/04/2025
Chương 20.1: Lãnh Thành Quang sư huynh
27/04/2025
Chương 20.2: Lãnh Thành Quang sao đã là lão sư rồi?
27/04/2025
Chương 20.3: Xin nghỉ
27/04/2025
Chương 21.1: Thuỷ Hưng Thành
27/04/2025
Chương 21.2: Thẩm gia
27/04/2025
Chương 21.3: Thiếu gia Trâu gia
27/04/2025
Chương 15: Nhận cả hai
“Đứa nhỏ này ta mua được từ chợ đen, trước kia từng là một dược nhân, đã bị thử nghiệm hơn một ngàn loại dược liệu. Điều kỳ lạ là, dù chưa hề qua điều trị gì, độc tố trong cơ thể nó lại âm thầm tiêu tan. Nghĩ đến, đứa nhỏ này quả thật không tầm thường.”
“Thành chủ, tiểu nữ nhà ta từng mắc chứng thích ngủ, tìm danh y khắp nơi mà không ai chữa được.”
Xa Chí khẽ ngẫm nghĩ: “Chuyện này ta cũng từng nghe qua. Nhưng nhìn nữ nhi ngươi hiện tại hoạt bát thế kia, chẳng giống người từng mang bệnh.”
Trần Nguyên Phúc nói: “Là từ khi đứa nhỏ kia đến, con bé mới có chuyển biến tốt. Giờ đã không khác người thường. Tại hạ vẫn đang cố tìm nguyên do, chỉ là… không biết có liên quan đến việc đứa nhỏ đó từng bị thử nghiệm dược hay không. Hiện tại, nơi giam cũ của nó cũng đã bị dời đi.”
“Trên đời này, có quá nhiều chuyện không thể lý giải được,” Xa Chí nhẹ giọng đáp.
Xa Chí từ xa nhìn về phía đình hóng gió, nơi mấy đứa nhỏ đang cười đùa vui vẻ. Tiểu Tước đứng bên cạnh mấy anh chị em Trần gia, trông có vẻ rụt rè và trầm mặc, nhưng hiếm hoi thay, trên khuôn mặt cậu lại có chút ý cười.
“Đám người kia đúng là điên rồi, lại đem một đứa nhỏ như thế làm dược nhân.”
“Hồi trăm năm trước, ba thành liên thủ truy bắt tàn dư của hang đá, vốn tưởng chúng đã mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn âm thầm thực hiện mấy chuyện này.”
Xa Chí không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía đình hóng gió. Trần Ánh Trừng vừa ngáp vừa cười, rồi chậm rãi ngả người lên bàn. Tiểu Tước chẳng biết từ đâu lôi ra một chiếc gối nhỏ, lót cho nàng kê đầu. Trần Ánh Trừng mỉm cười nói gì đó với cậu, mà cậu lại đỏ mặt quay đi, trên mặt không giấu được vẻ hân hoan.
Đợi đến khi nàng nhắm mắt ngủ, Tiểu Tước lại lặng lẽ quay đầu, cúi xuống ngắm gương mặt đang ngủ say của Trần Ánh Trừng.
“Tiểu nữ nhà ngươi…” Xa Chí nhìn cảnh ấy, trong lòng nảy ra một ý khác, bèn chậm rãi nói, “Nguyên Phúc, ngươi có bằng lòng để Trừng Trừng đi theo ta tu luyện không?”
“Cái gì?” Trần Nguyên Phúc sững người, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, “Thành chủ, Trừng Trừng tư chất bình thường, thật sự không phải mầm tu luyện.”
“Tư chất thường thì đã sao?” Xa Chí đáp, “Ta không dám khoác lác là sẽ biến nàng thành nhân vật thế nào, nhưng nếu chỉ là Trúc Cơ, Kết Đan, kéo dài tuổi thọ, thì vẫn có thể thử một phen.
Ngươi hiện đã Kim Đan, mấy đứa nhỏ nhà ngươi cũng đã Trúc Cơ, nếu chuyên tâm tu luyện, sống vài trăm năm cũng chẳng có gì khó. Nhưng người thường thì trăm tuổi đã là hiếm, các ngươi lại yêu thương Trừng Trừng như thế, chẳng lẽ lại nỡ để nàng lìa xa thế gian sớm hơn các ngươi?”
Câu nói ấy đánh trúng nỗi lo trong lòng Trần Nguyên Phúc và Thẩm Tịnh. Cũng chính vì điều đó, ban đầu Xa Chí mới có ý định nhận Tiểu Tước làm chồng tương lai của Trần Ánh Trừng.
Bốn người con của Trần gia, chỉ có Trần Ánh Trừng là hoàn toàn không có linh căn. Dù nàng chăm chỉ nỗ lực suốt đời, thì chỉ có thể đạt được Trúc Cơ – đã là kỳ tích. Hồi bé nàng từng bệnh nặng, khiến cha mẹ vô cùng áy náy. Họ đổ tâm huyết vào nàng, lại làm sao nỡ để nàng rời đi?
Thẩm Tịnh không muốn ép con gái mình phí hoài sức lực trên con đường tu hành chỉ vì họ muốn được bên nàng thêm vài năm. Bà chỉ mong nàng được sống một đời bình an vui vẻ, không gò bó.
Thế nhưng, Trần Nguyên Phúc lại không thể thuyết phục bản thân chấp nhận chuyện nàng sẽ rời xa họ. Chỉ cần nghĩ đến một ngày ấy, ông liền thấy khó thở.
Thấy sắc mặt ông lay động, Xa Chí liền nói: “Nếu ngươi vẫn chưa quyết, thì hãy cùng phu nhân bàn bạc. Hai đứa nhỏ này, giao cho ta, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi thất vọng.”
Nửa tháng sau, Trần Nguyên Phúc mua một tòa nhà gần Thành chủ phủ, Trần Ánh Trừng dọn tới đó cùng người trong Đào Uyển.
Trong nửa tháng này, nàng đã khóc lóc, năn nỉ cha mẹ không biết bao nhiêu lần, giả bệnh giả ngốc trước mặt các anh chị, nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định đem nàng giao cho Xa Chí làm đồ đệ.
Hôm sau, lễ bái sư được tổ chức ở Thanh Bảo Tư. Xa Chí cười rạng rỡ, Tiểu Tước vẻ mặt điềm tĩnh, còn Trần Ánh Trừng thì mặt mày nhăn nhó như ăn khổ qua.
Nàng biết rõ, Xa Chí muốn nhận đồ đệ là Tiểu Tước, còn nàng chẳng qua chỉ là món quà kèm theo.
Trần Ánh Trừng cũng hiểu vì sao cha mẹ lại đưa ra quyết định ấy. Người phàm mệnh ngắn, tu tiên thì có thể kéo dài tuổi thọ. Mà nàng lại không có thiên phú, không thể vào các tiên phủ danh môn. Bái Xa Chí làm thầy, đã là phúc phận cầu cũng không được.
Nhưng nàng vốn dĩ không hề muốn tu tiên!
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 ngày