Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
Chương 19.1: Độc bọ cạp tím
27/04/2025
Chương 19.2: Ta luôn trung thành với tiểu thư
27/04/2025
Chương 19.3: Nhị biểu tỷ kết hôn
27/04/2025
Chương 19.4: Tiểu tử họ Lãnh đó thích muội á?
27/04/2025
Chương 19.5: Tiện nghi cho tên tiểu tử đó
27/04/2025
Chương 19.6: Đồ đệ ngốc
27/04/2025
Chương 19.7: Người trong hang đá
27/04/2025
Chương 20.1: Lãnh Thành Quang sư huynh
27/04/2025
Chương 20.2: Lãnh Thành Quang sao đã là lão sư rồi?
27/04/2025
Chương 20.3: Xin nghỉ
27/04/2025
Chương 21.1: Thuỷ Hưng Thành
27/04/2025
Chương 21.2: Thẩm gia
27/04/2025
Chương 21.3: Thiếu gia Trâu gia
27/04/2025
Chiếc đuôi của nó vươn thẳng lên, cao hơn cả đầu Trần Ánh Trừng, phần chót mềm mại rủ xuống, vừa vặn lơ lửng trên đỉnh đầu nàng.
Trần Ánh Trừng túm lấy cái đuôi, lắc lắc mấy cái:
“Đúng là con Bổn Kê, tiếc là… lớn đẹp thế này lại bị ăn mất.”
“Đẹp! Đẹp!”
Con gà đột nhiên bật ra tiếng người, giọng non nớt trong trẻo, âm cuối còn có chút véo von, nghe cực kỳ giống… chính giọng Trần Ánh Trừng.
Đồng tử nàng co lại, lập tức liếc nhìn Tiểu Tước, cả hai đều lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra đầy trán.
“Bổn Kê! Đẹp!”
Con gà lại mở miệng, lần này là giọng của đại ca nàng – Trần Chính Thác.
“Nó… nó biết nói?!”
Trần Ánh Trừng ngỡ ngàng. Tuy không hiểu biết nhiều về linh thú, nhưng nàng cũng biết rõ: chỉ những linh thú cao cấp, tu vi cực mạnh mới có thể mở miệng nói tiếng người. Còn khả năng bắt chước âm thanh rõ ràng như vậy, thường chỉ có linh tộc đặc biệt mới làm được.
Còn con xích phượng gà cảnh này… hiển nhiên chẳng thể nào có năng lực ấy mới đúng!
Thấy hai đứa nhỏ đứng ngây người như phỗng, con xích phượng gà cảnh đột nhiên ngẩng cao cái đuôi nhọn, chỉ lên trời, hớn hở khoe khoang:
“Gà nướng! Gà nướng! Tiểu thư! Tiểu thư! Ăn! Ăn!”
Trời ơi đất hỡi, nó thật sự biết nói!
Trần Ánh Trừng hoảng hốt, vội chạy đi gọi Cần Nương và Mộng Cô tới, hớn hở kể lại mọi chuyện:
“Con gà này—à không, con linh thú này, nó biết nói! Nó thật sự biết nói!”
Cần Nương và Mộng Cô nhìn nhau: “……”
Xích phượng gà cảnh cũng: “……”
Trần Ánh Trừng vẫn nắm lấy cái đuôi nó, thúc giục:
“Nào, mau nói thêm câu nữa xem!”
Xích phượng gà cảnh: “……”
Trần Ánh Trừng sốt ruột:
“Nói đi mà!”
Con gà lén liếc mắt, một bên đảo sang trái, một bên đảo sang phải, rồi phát ra một tiếng cực kỳ khó hiểu:
“Khanh khách.”
“……”
Mộng Cô bế bổng Trần Ánh Trừng lên, dịu dàng nói:
“Tiểu thư có phải tối qua bị dọa nên nói mớ rồi không?”
“Ta đâu có nói bậy! Tiểu Tước cũng nghe thấy mà, đúng không?”
Tiểu Tước gật đầu lia lịa, gật xong còn điểm thêm mấy cái nữa cho chắc.
Cần Nương lắc đầu thở dài:
“Ngay cả Tiểu Tước cũng như vậy, đêm qua trong quán loạn thành một mớ, chắc chắn hai đứa nhỏ bị ảnh hưởng không nhỏ. Đợi gia chủ và đại thiếu gia về, chúng ta nên sớm trở về sơn trang thôi.”
Mộng Cô kéo tay Trần Ánh Trừng lại, ngăn nàng đang định tức giận nhổ lông gà, gật đầu đồng tình.
Cả buổi trưa hôm đó, Trần Ánh Trừng dùng đủ mọi cách xoay sở, nhưng con Bổn Kê kia vẫn không mở miệng thêm câu nào. Nếu không có Tiểu Tước cùng tận mắt chứng kiến, nàng suýt nữa đã nghi ngờ chính mình hoa mắt hay mơ tưởng.
Trong lúc hai đứa trẻ còn mải nghiên cứu con gà xích phượng, Cần Nương và Mộng Cô thì đang thu dọn hành lý. Nhìn hai tiểu hài tử vô tư nghịch ngợm, Cần Nương khẽ thở dài:
“Tiểu thư đắc tội thành chủ như vậy, không biết có bị trách phạt gì không…”
Mộng Cô đáp tỉnh rụi:
“Thành chủ cũng gần hai trăm tuổi rồi, sao có thể so đo với một đứa trẻ con?”
“Là sáu tuổi rồi đó,” Cần Nương sửa lại, rồi hạ thấp giọng, “Nhưng ta nghe nói thành chủ là người keo kiệt, tính toán chi li lắm. Hồi ấy ông ấy ra ngoài vân du cũng vì mâu thuẫn với Trâu gia bên Thủy Hưng Thành đó.”
Mộng Cô nghe xong liền nghiêm giọng:
“Mấy chuyện không có căn cứ như vậy, ít nghe thôi. Chúng ta đi theo phu nhân, phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói.”
Với dáng vẻ chị cả, Mộng Cô nghiêm khắc dặn dò mấy câu, Cần Nương chỉ biết le lưỡi, cười gượng rồi khéo léo chuyển đề tài.
Hai người đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị lên đường trở về sơn trang, chỉ còn chờ Trần Nguyên Phúc và Trần Chính Thác trở về. Tuy nhiên, khi chạng vạng buông xuống, chỉ có Trần Chính Thác trở lại, và khuôn mặt của hắn hiếm khi lộ vẻ u sầu.
Mộng Cô vội vàng hỏi:
“Gia chủ đâu rồi?”
“Thành chủ còn có chuyện cần bàn bạc với ông ấy.”
Ngữ khí của Trần Chính Thác trầm xuống, Mộng Cô cảm thấy lo lắng trong lòng, hỏi tiếp:
“Đại thiếu gia một mình về rồi, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Trần Chính Thác thở dài:
“Thành chủ… muốn gặp Trừng Trừng và Tiểu Tước.”
“……”
Cần Nương và Mộng Cô không thể ngăn cản, chỉ đành đứng nhìn Trần Chính Thác dẫn hai đứa nhỏ đi.
Trần Ánh Trừng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vui vẻ ghé vào lưng Trần Chính Thác, cười lớn và vẫy tay chào các nàng.
Cần Nương gần như rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Làm sao bây giờ? Thành chủ sẽ trừng phạt bọn trẻ thế nào đây?”
Mộng Cô run giọng trấn an nàng:
“Ngươi yên tâm, đã có gia chủ và đại thiếu gia ở đó, dù hắn có giận đến đâu cũng không thể ra tay đánh hai đứa nhỏ được.”
“Đánh thì chắc chắn là không, ta chỉ lo hắn sẽ vin vào cớ đó để làm khó Trần gia chúng ta.”
“…Ngươi mau đi báo cho phu nhân một tiếng, ta sẽ theo sau trông chừng tình hình.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 ngày