Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Chương 44: Sự thật
27/04/2025
Tô Tô là người mới đến, ăn mặc giản dị, mấy cô tiểu thư quý phái kia rõ ràng không định cho cô tham gia kế hoạch quyến rũ tân đế.
Yến Uyển trong bộ váy xanh nói: “Ghi nhớ điều ta đã dò hỏi trước đó, bên cạnh tân đế không hề có phi tần. Hắn còn trẻ, không thể nào không động lòng trước mỹ nhân được. Chỉ cần chúng ta nắm bắt cơ hội, chúng ta sẽ không bị đưa đi hiến tế cho yêu quái.”
Không nghi ngờ gì nữa, trong số họ, Triệu Vân Nhi là đẹp nhất.
Nàng ta mặc váy lụa hồng, nổi bật nhất giữa đám đông. Dù đang u sầu, vẻ đẹp của nàng ta vẫn không hề suy giảm.
Triệu Vân Nhi gật đầu, đồng ý với kế hoạch của Yến Uyển.
Ánh mắt Yến Uyển lóe lên sự không cam lòng, nàng ta rất muốn tự mình thử, nhưng đáng tiếc nàng ta nhan sắc bình thường. Trong lúc sinh tử cận kề, nàng ta chỉ có thể dốc lòng bày kế cho Triệu Vân Nhi.
“Vân Nhi, đến lúc đó nhất định phải cứu chúng ta, giúp mọi người nói vài lời tốt đẹp nhé!”
Triệu Vân Nhi nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, ta sẽ không để các muội xảy ra chuyện gì đâu.”
Những cô gái khác cảm kích rơi nước mắt, liên tục nói lời cảm tạ. Gương mặt Triệu Vân Nhi ửng đỏ, một cô gái chưa xuất giá mà phải đi quyến rũ tân đế, quả thật là xấu hổ mà.
Không khí trở nên náo nhiệt, dường như ai cũng đang tưởng tượng đến cảnh tân đế mê đắm Triệu Vân Nhi mà tha cho bọn họ.
Từ đầu đến cuối, không ai để ý đến Tô Tô.
Họ im lặng cô lập cô.
Tô Tô không mặc váy lụa, mà khoác một bộ y phục đỏ giản dị, ống tay áo bó lại để lộ cổ tay trắng trẻo thon dài, váy cũng gọn gàng tiện lợi.
Đại Hạ trọng võ, trang phục của Tô Tô trông giống con gái của một võ tướng bình thường. Nhưng cô lại có gương mặt thanh tú với đôi mắt đen láy, ấm áp, nhan sắc không kém gì Triệu Vân Nhi.
Chính vì vậy, Tô Tô mới không bị ném đi cho hổ yêu, mà bị đưa vào “đội ngũ mỹ nhân” này.
Từ cuộc trò chuyện, Tô Tô suy đoán ra rằng mấy người này đều là tiểu thư của các quan viên trước đây ở Mạc Hà.
Cô gái mặc váy hồng – Triệu Vân Nhi, chính là con gái của tướng quân Triệu Hưng, vị tướng từng bảo vệ Mạc Hà.
Nói đúng hơn, Triệu Hưng từng là thuộc hạ của cha cô – Diệp Khiếu. Cách đây không lâu, ông tử trận, Mạc Hà thất thủ, bị Đạm Đài Minh Lãng chiếm giữ, con gái ông ta trở thành tù nhân.
Đạm Đài Minh Lãng háo sắc, giữ họ lại không giết, có hai mục đích: Thứ nhất, hắn có thể tùy ý hưởng thụ mỹ nhân; thứ hai, nếu không hứng thú, hắn có thể dùng họ làm vật tế lễ để đánh thức yêu quái trong Mạc Hà.
Đáng tiếc, trước khi hắn thực hiện được kế hoạch thì hắn đã bị Đạm Đài Tẫn giết chết. Hắn chết đi, Triệu Vân Nhi cùng các tiểu thư khác trở thành tù nhân của Đạm Đài Tẫn.
Đêm nay, Đạm Đài Tẫn quyết định tiếp tục kế hoạch của Đạm Đài Minh Lãng, dùng họ để hiến tế.
Mấy cô gái bàn bạc sôi nổi, trong khi Tô Tô chỉ thấy đau đầu. Cô lên tiếng nhắc nhở: “Tân đế là kẻ tàn nhẫn, không hề nhân từ hơn Đạm Đài Minh Lãng đâu. Mỹ nhân kế vô dụng với hắn ta thôi.”
Tô Tô vừa dứt lời, không khác nào đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
Yến Uyển lập tức phản bác: “Sao ngươi biết là vô dụng? Ngươi biết mình sắp bị hiến tế mà chẳng hề lo lắng, chẳng lẽ muốn tự mình quyến rũ tân đế sao?”
Gương mặt Triệu Vân Nhi cũng trầm xuống. Nếu thực sự phải tranh, ai biết tân đế sẽ thích ai hơn?
Mấy cô gái khác cũng nói: “Đúng vậy, ngươi có biết Triệu tiểu thư là ai không? Nếu ngươi an phận, nàng được sủng ái thì có lẽ nàng ta sẽ cầu xin cho ngươi.”
Tô Tô nghiêm túc nhìn Triệu Vân Nhi: “Phụ thân ngươi đã chết vì bảo vệ Mạc Hà, ngươi thực sự cam lòng ở lại bên kẻ thù sao?”
Triệu Vân Nhi cảnh giác nói: “Ngươi không cần ly gián ta. Yến Uyển nói đúng, tất cả chúng ta đều chỉ muốn sống, ta cũng không ngoại lệ. Đây là cơ hội của ta, cũng là cách để cứu các tỷ muội khác.”
Những người khác đều cảm động, đồng lòng nhìn Tô Tô với ánh mắt thù địch.
Tô Tô nhún vai: “Được rồi. Nói vậy thì chịu rồi.”
Nếu đã không thể khuyên, thì cô cũng chẳng cần quan tâm nữa.
Lần này, họ thậm chí còn giấu kế hoạch, không cho Tô Tô nghe, sợ cô giành mất cơ hội. Tô Tô cũng chẳng bận tâm, chỉ lẳng lặng gọt thanh kiếm gỗ đào mà cô đã giấu sẵn.
Là con gái của một anh hùng, chưa chắc đã có khí tiết.
Trời tối dần, một bà vú già bước vào sân.
Bà ta lạnh lùng nói: “Các ngươi, thay y phục rồi theo ta.”
Thị vệ mang đến vài bộ váy trắng.
Tô Tô nhìn lướt qua, tốt lắm, trên váy thêu hoa văn tế lễ bằng chỉ vàng. Đây đúng là lễ phục của người hiến tế. Váy trắng nhìn thuần khiết và đẹp đẽ, mấy cô gái nhìn nhau, ngạc nhiên khi được mặc trang phục tốt như vậy.
Bà vú trừng mắt nhìn Tô Tô: “Tất cả đã thay xong, ngươi còn ngây ra đó làm gì?”
Tô Tô nghĩ thầm, chỉ cần chỉ vàng phát sáng, chính là lúc bọn họ phải chết.
Dưới ánh mắt bất mãn của bà vú, Tô Tô đành phải thay chiếc váy tế lễ màu trắng.
Nhìn nhóm thiếu nữ thanh tú xinh đẹp trước mặt, bà vú gật đầu hài lòng.
“Một lần nữa ta nhắc lại quy tắc. Lát nữa các ngươi sẽ được đưa đến bờ sông Mạc Hà, người cầm đầu sẽ cầm ngọc kính, những người phía sau sẽ lần lượt nâng trâm vàng, nhánh hoa, giọt sương sớm, đèn sáng và bùn ao. Kính ngọc sẽ được dâng lên bệ hạ, không được phép xảy ra sai sót. Nếu các ngươi làm tốt, có thể sẽ được tha mạng. Nhưng nếu làm không tốt, hừ…”
Mấy cô gái run lên bần bật.
Đồ vật được đưa đến, mọi người ngầm đồng ý để cho Triệu Vân Nhi cầm ngọc kính.
Dù sao, người cầm Ngọc kính mới có cơ hội tiếp xúc với Đế Vương Đạm Đài Tẫn, những người khác sau khi Triệu Vân Nhi lấy ngọc kính xong thì tranh nhau chọn món đồ của mình.
Yến Uyển mãn nguyện lấy được cây trâm vàng.
Cuối cùng, chỉ còn lại bùn đất trong tay Tô Tô.
Cô cũng không tức giận mà cầm lấy bùn đất.
Có hơi nặng mùi a. Thiệt là cạn lời mà!
Mọi người lên xe ngựa, ai nấy tự giác ngồi xa Tô Tô một chút.
Tô Tô ôm bùn đất của mình, chẳng hề bận tâm. Đã bị coi như vật hiến tế rồi, còn chấp nhất chuyện đồ vật đẹp hay không làm gì nữa.
Ngoại trừ ngọc kính, những thứ còn lại lần lượt đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Chỉ có ngũ hành thôi thì không thể đánh thức đại yêu được, phải có máu tươi nữa mới đủ.
Bọn họ mặc lễ phục tế thần mà còn mong Đế Vương Đạm Đài Tẫn sẽ rộng lượng tha thứ cho họ, nghĩ mình là Diệp Băng Thường sao? Mơ đẹp quá mà!
Xe ngựa lắc lư trên đường đi, Triệu Vân Nhi thỉnh thoảng soi gương chỉnh lại búi tóc.
Tô Tô nhắm mắt, dựa vào góc xe, suy nghĩ xem làm cách nào để ngăn chặn yêu quái thức tỉnh.
Mấy cô gái dù không nói chuyện với cô, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Thiếu nữ mặc váy trắng, trên tóc buộc hai dải lụa rủ xuống vai. Hàng mi dài cong vút, ánh trăng chiếu vào làm sợi chỉ vàng trên váy cô phát sáng, toát lên vẻ thuần khiết.
Mấy cô gái nhìn Tô Tô đến ngẩn người, trong số sáu người, chỉ có cô mới có thể mặc bộ lễ phục tế thần với dáng vẻ trang nghiêm thần thánh như vậy.
Dù là Triệu Vân Nhi cầm ngọc kính cũng không có được linh khí như thế.
Triệu Vân Nhi cũng nhận ra điều này, nàng ta cắn môi, không nhịn được mà thẳng lưng lên.
Tô Tô chẳng hay biết gì cả, cũng không biết xe ngựa lắc lư bao lâu, đến khi có người nói “đến rồi” thì từng người bọn họ lần lượt xuống xe.
Triệu Vân Nhi đi đầu, Tô Tô đi cuối cùng.
Cô ôm đống bùn đất của mình, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Đêm tháng bảy, ánh trăng trên trời như dòng nước chảy xuống, phủ lên dòng Mạc Hà rộng lớn một lớp ánh sáng bạc lấp lánh.
Không xa chính là rừng cây. Tiếng ve, tiếng ếch nhái kêu vang không dứt.
Đám thị vệ cầm đèn lồng đứng ven ở sông.
Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt lạnh lùng âm u của thiếu niên áo đen hiện lên rõ ràng.
Tô Tô thầm nghĩ, lần trước rời đi suýt nữa thì siết chết được Đạm Đài Tẫn, nếu để hắn nhận ra cô, cô chắc chắn tiêu đời. Sợ quá a!
Cô cúi đầu, đi phía sau cùng, thầm mừng vì mình chỉ cầm bùn đất.
Bùn đất thật tốt, bùn đất thật đáng yêu mà.
Mấy đạo sĩ đứng bên cạnh Đạm Đài Tẫn nói:
“Bệ hạ, đợi đến khi Minh Đăng sáng lên, dòng sông sẽ tách đôi, thần cùng bệ hạ bước xuống nước, nhất định sẽ tìm thấy đại yêu ngủ say ngàn năm dưới đấy.”
Đạm Đài Tẫn mỉm cười: “Trẫm tất nhiên tin tưởng các vị.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Đến cả Tô Tô cũng không nhịn được mà tò mò, rốt cuộc trong Mạc Hà có yêu quái gì mà khiến Đạm Đài Tẫn nhất định phải đánh thức nó vậy?
Không phải đại yêu, hắn chắc chắn sẽ không để mắt đến, nếu đúng là đại yêu, e rằng sau khi thức tỉnh sẽ giúp hắn làm vô số điều ác.
Mang theo sáu vật tế phẩm, hắn muốn con yêu quái đó nhận chủ hay sao?
Triệu Vân Nhi đứng gần Đạm Đài Tẫn nhất, lúc này nàng ta cứ ngơ ngẩn nhìn thiếu niên tuấn mỹ vô song mà tim đập thình thịch.
Nàng ta không ngờ rằng tân đế lại trẻ tuổi anh tuấn vô song như vậy.
Nàng ta nâng ngọc kính lên, nghĩ đến chuyện sắp làm, vừa ngượng ngùng vừa bớt đi vài phần sợ hãi.
Triệu Vân Nhi thật ra đã từng do dự, dù sao phụ thân nàng ta cũng là chết dưới tay quân Man tộc nước Chu, nàng ta cũng hận Đàm Đài Minh Lãng vì đã biến nàng ta thành tù nhân.
Nhưng Yến Uyển nói đúng, bọn họ cũng chỉ là một đám nữ tử yếu đuối, có thể làm được gì chứ, chỉ có thể giữ mình mà thôi.
Đạm Đài Tẫn không phải Đàm Đài Minh Lãng, hắn và nàng ta không có thù oán, muốn sống thì không có gì đáng xấu hổ cả, ai bảo Tiêu Lẫm điện hạ bây giờ cũng không thể cứu bọn họ chứ.
Đạm Đài Tẫn cảm nhận được có người đang nhìn mình, hắn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô gái đứng đầu, nàng ta liền đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hắn lạnh lùng cười nhạt, quét mắt nhìn từng người một, ánh mắt dừng lại trên người cô gái cuối cùng.
Nàng ta cúi đầu, không nhìn rõ mặt, nhưng trông có vẻ yếu đuối sợ hãi.
Hắn thu hồi ánh mắt, tựa vào ghế, đợi ánh trăng chiếu vào trung tâm Mạc Hà.
Cuối cùng, ánh trăng phủ xuống, khiến mặt sông như tấm gương sáng, đạo sĩ nói: “Bệ hạ, thời cơ đã đến.”
Đạm Đài Tẫn khẽ gật đầu.
Thị vệ cất lời: “Dâng ngọc kính.”
Triệu Vân Nhi hít sâu một hơi, run rẩy bước lên, quỳ một gối xuống, dâng ngọc kính lên vị hoàng đế áo đen đang ngồi trên ghế.
Hắn đưa bàn tay tái nhợt ra, định cầm lấy ngọc kính. Triệu Vân Nhi cắn răng, khẽ nghiêng người, yếu ớt ngã xuống, vừa vặn kéo được vạt áo đen của hoàng đế.
Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc, nhận lấy ngọc kính từ tay nàng ta.
Hắn hoàn toàn làm ngơ trước cô gái đang dựa vào chân mình. Triệu Vân Nhi thất vậy thì vừa thất vọng, vừa thấy may mắn. Hắn không tức giận thì đã là một khởi đầu tốt rồi.
“Tiểu nữ tử không phải cố ý, xin bệ hạ thứ tội.”
Đạm Đài Tẫn chơi đùa với chiếc gương, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng ta, khiến nàng ta thấp thỏm không yên. Đúng lúc đó, hắn lại dịu dàng mỉm cười nói:
“Trẫm tha tội cho ngươi. Ngươi có nguyện ý mở đường cho trẫm không?”
Triệu Vân Nhi sững sờ nhìn hắn.
Đạm Đài Tẫn trông có vẻ yếu ớt và cô đơn, như thể đang thất vọng vì sự do dự của nàng ta.
Thiếu niên bệnh nhược dịu dàng, khẽ mím môi.
Triệu Vân Nhi vội vàng nói: “Tiểu nữ tử nguyện ý! Tiểu nữ nguyện ý!”
Đạm Đài Tẫn nhỏ một giọt máu lên gương, nhàn nhạt nói: “Vậy thì đi đi.”
Triệu Vân Nhi một lần nữa nhận lại chiếc gương, lòng dâng lên chút hối hận. Nàng ta đến đây là để mê hoặc hắn, chứ không phải đi vào chỗ chết.
Đạm Đài Tẫn dịu dàng vuốt tóc nàng ta, giọng trầm thấp: “Đừng sợ, Cô ở ngay phía sau, Cô nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Mặt Triệu Vân Nhi đỏ bừng, gật đầu rồi đứng dậy rồi đưa chiếc gương hướng về mặt hồ.
Tô Tô: “…”
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu mà. Tô Tô nhìn về phía Yến Uyển, hy vọng nàng ta có thể ngăn cản Triệu Vân Nhi đang u mê kia. Nhưng Yến Uyển lại siết chặt cây trâm vàng trong tay, ánh mắt đầy đố kị và oán hận.
Tô Tô không nói nên lời, cô siết chặt ống tay áo, quyết định nếu cần thiết sẽ đánh bọn họ bất tỉnh.
Ánh trăng phản chiếu qua gương, chiếu xuống mặt hồ, mấy đạo sĩ đồng loạt niệm chú, rung chuông đồng trong tay.
Một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện. Mặt sông tách ra, để lộ một con đường đi xuống.
Dương Kỵ đứng bên cạnh Đạm Đài Tẫn vui mừng: “Điện… bệ hạ, Đạm Đài Minh Lãng không tìm sai nơi.”
Đạm Đài Tẫn đứng dậy khỏi ghế, trong mắt lóe lên một tia kích động, hơi thở hắn cũng trở nên dồn dập, chăm chú nhìn xuống mặt nước.
Các đạo sĩ nuốt viên Tị Thuỷ Châu, Đạm Đài Tẫn, Nhập Bạch Vũ, cùng Diệp Trữ Phong cũng nuốt vào.
Dù có muốn hay không, Triệu Vân Nhi và các cô gái khác cũng bị ép phải nuốt một viên.
Triệu Vân Nhi hoảng hốt nhìn nước sông tách ra, nàng ta lập tức hối hận, muốn vứt gương đi, nhưng lại sợ chọc giận Đạm Đài Tẫn. Khi nàng ta còn đang lùi về sau, mặt nước bỗng xuất hiện một lực hút mạnh mẽ kéo nàng ta xuống dưới.
Máu lan tràn trong nước, con đường phía dưới càng hiện ra rõ ràng hơn.
Sắc mặt các cô gái tế lễ tái nhợt.
Ngay lúc này, sau lưng mỗi người bỗng xuất hiện một con ong đỏ rực, ép buộc họ tiến về phía trước.
Lúc này, không ai còn dám nghĩ đến việc quyến rũ Đạm Đài Tẫn nữa. Hắn vừa dịu dàng an ủi Triệu Vân Nhi một giây trước, giây sau đã lừa nàng ta cầm gương đi chịu chết.
Có người bắt đầu thút thít.
Đạm Đài Tẫn đưa ngón tay lên môi, cười khẽ: “Suỵt, ồn ào là giết.”
Không ai dám phát ra tiếng nữa, từng người lần lượt bước vào con đường nước, mỗi người đều có một đạo sĩ đi theo giám sát.
Tô Tô cúi đầu, đi ở phía sau cùng.
Cô không có đạo sĩ đi kèm, nhưng một mùi đàn hương thoang thoảng truyền đến, khiến cô căng thẳng. Cô biết người phía sau mình chính là Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô cẩn thận bước đi, không để lộ chút sơ hở nào.
Đạm Đài Tẫn đi được vài bước, ban đầu vẫn tập trung nhìn xuống lòng hồ. Nhưng một cảm giác kỳ lạ khiến hắn bất giác chuyển ánh mắt, nhìn vào gáy của thiếu nữ tế lễ phía trước.
Hắn nhìn chằm chằm hai giây, nhưng chỉ thấy đôi tai nhỏ nhắn, trắng nõn như ngọc của nàng ta.
Thiếu nữ chỉ cao đến vai hắn.
Đạm Đài Tẫn nheo mắt, bỗng dưng có chút muốn xoay nàng ta lại.
Thế nhưng, một mùi bùn tanh tưởi làm hắn nhíu mày khó chịu.
Bên cạnh, Nhập Bạch Vũ khẽ nói: “Bệ hạ, đã đến đáy sông rồi.”
Đáy sông vốn không sâu, các đạo sĩ lấy ra dạ minh châu, trong chớp mắt soi sáng cả đáy nước.
Một con giao long tám chân khổng lồ đang ngủ yên dưới đáy hồ.
Giao long có huyết mạch của thần long thượng cổ. Dù huyết thống đã mỏng đến mức không đáng kể, nhưng nếu nó đi đúng con đường tu tiên, trải qua hàng vạn năm thì nó vẫn có thể phi thăng.
Thế nhưng, giao long vốn chỉ có hai chân, vậy mà con trước mắt lại dị dạng đến tám chân.
Toàn thân nó một màu xám nâu, không hề đẹp đẽ, cuộn tròn ôm lấy một chiếc vỏ trai khổng lồ, ngủ say dưới đáy hồ.
Tô Tô vốn định tìm cơ hội giết con đại yêu này, nhưng khi nhìn thấy nó, cô lại mở to mắt đầy kinh ngạc.
Trên người giao long không có chút yêu khí nào. Con giao long này vậy mà lại đang tu tiên.
Trên thân giao long vây quanh một luồng khí u ám, tựa như oán khí. Oán khí này không ngừng biến đổi hình dạng, quấn lấy giao long, thậm chí còn ngưng tụ thành hình thể.
Luồng oán khí màu đỏ này đã hóa hình, muốn chiếm lấy cơ thể con giao long đang say ngủ kia.
Tô Tô lập tức hiểu ra. Kẻ vừa giết người không phải là giao long, mà chính là luồng oán khí đã tích tụ suốt nhiều năm qua.
Còn kế hoạch của Đạm Đài Tẫn bây giờ chính là giết hết bọn họ, hiến tế cho oán khí, để oán khí đủ mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể giao long, biến nó thành yêu giao, trở thành con rối cho hắn sai khiến.
Tô Tô lặng lẽ lùi lại một bước, tiếp cận Đạm Đài Tẫn.
Cô siết chặt nắm tay nhỏ, thật sự tức giận rồi.
Giết người nuôi dưỡng oán khí, biến một con giao long tu tiên thành yêu giao… Đúng là chỉ có hắn mới nghĩ ra được những chuyện này.
Một đạo sĩ lên tiếng: “Bố trí Ngũ Hành pháp trận.”
Các thiếu nữ bị đẩy về các vị trí khác nhau. Khi đạo sĩ định đẩy Tô Tô vào vị trí của cô, cô đột nhiên quay đầu, ôm chầm lấy Đạm Đài Tẫn từ phía sau.
Trong tay Tô Tô là một nắm bùn lầy tanh tưởi, lập tức quệt lên mặt hắn, còn dùng sức chà thật mạnh.
Động tác của Tô Tô quá nhanh, đừng nói là các đạo sĩ chỉ giỏi sử dụng pháp thuật, ngay cả Nhập Bạch Vũ cũng không kịp phản ứng.
Thiếu nữ giả giọng mềm mại, nức nở:
“Hu hu hu… Bệ hạ, người ta sợ quá à…”
Đạm Đài Tẫn bị bùn thối bôi đầy mặt, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Hắn nhẹ giọng ra lệnh:
“Nhập Bạch Vũ, giết thứ này đi.”
Nhập Bạch Vũ không nói một lời, vung đao chém xuống.
Thế nhưng, ngay lúc đó, thiếu nữ trong lòng hắn đột nhiên ngẩng đầu.
Nhân lúc hắn vừa mở miệng nói, Tô Tô lập tức nhét một viên thuốc vào miệng hắn.
Đạm Đài Tẫn trợn mắt, nhìn thấy gương mặt đáng ghét của cô, nở nụ cười ranh mãnh:
“Ta lại trở về rồi đây! Ngươi vui không nào?”
You cannot copy content of this page
Bình luận