Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Chương 44: Sự thật
27/04/2025
Bọn họ mắng chửi vô cùng hăng say, các văn thần vốn giỏi ăn nói, mắng đi mắng lại mà không câu nào trùng lặp.
Trên vương tọa, Đạm Đài Tẫn nghiêm túc lắng nghe, hoàn toàn không ngăn cản cũng chẳng ra lệnh giết họ. Các văn thần thấy vậy lập tức có thêm dũng khí, Đạm Đài Tẫn chưa đăng cơ, không được mọi người thừa nhận, thì vẫn chỉ là một tên nghịch thần tặc tử mà thôi.
Những kẻ muốn làm hoàng đế, ai mà chẳng cần danh tiếng? Hắn chắc chắn không dám làm gì đám lão thần bọn họ.
Sáu tuổi đã làm con tin, giờ lại kết giao với dị tộc và yêu vật, Đạm Đài Tẫn căn bản không xứng làm hoàng đế Chu quốc.
Khi Dương Kỵ bước vào, hắn trông thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Đạm Đài Tẫn ngồi dựa vào vương tọa, quần thần phẫn nộ chửi bới, đã mắng đến mức “đứt con tuyệt cháu, chết không toàn thây”. Cảnh tượng ầm ĩ chẳng khác nào một khu chợ.
Dương Kỵ liếc nhìn Đạm Đài Tẫn, bộ râu nhỏ của hắn khẽ run lên vì sợ hãi.
Hắn nhỏ giọng hỏi Nhập Bạch Vũ bên cạnh: “Chuyện gì đây? Đám lão già này không muốn sống nữa à? Điện hạ lại không tức giận sao?”
Trong tình hình hiện tại, hai nước giao chiến, không thể giết sạch triều thần, nhưng họ mắng chửi Đạm Đài Tẫn như vậy, điện hạ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nhập Bạch Vũ, thủ lĩnh Dạ Ảnh Vệ của tộc Di Nguyệt, giờ đã chuyển ra hoạt động công khai, thấp giọng đáp: “Điện hạ đã nghe bọn họ mắng suốt một canh giờ rồi.”
Bên cạnh, Diệp Trữ Phong chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, không nói một lời.
Lại thêm một thời trà trôi qua, có người bắt đầu cạn lời, tiếng chửi rủa trong điện dần nhỏ lại.
Cuối cùng, Đạm Đài Tẫn cử động.
Hắn khẽ ngáp, hỏi quần thần: “Mắng xong rồi?”
Giọng hắn bình thản, không cao hơn bất kỳ ai đang phẫn nộ phía dưới. Quần thần càng thêm hăng hái: “Hôm nay dù có chết, bọn ta cũng không nhận tên cẩu tặc nhà ngươi làm tân hoàng.”
Một vị đại thần có khí tiết khác phụ họa: “Đúng! Cẩu tặc, muốn giết thì giết, ta tuyệt đối sẽ không bán mạng cho ngươi.”
Không ngờ, nghe xong câu này, người trên vương tọa lại chống trán, bật cười khe khẽ.
“Hóa ra các ngươi tưởng rằng, ta triệu các ngươi tới đây là để chiêu hàng sao?” Đạm Đài Tẫn nói với giọng điệu kỳ quái.
Chẳng lẽ không phải sao?
Đạm Đài Tẫn vỗ tay hai cái: “Mang lên đi.”
Thị vệ mang vào một thùng gỗ lớn, tất cả mọi người nhìn nhau, không hiểu hắn định làm gì.
“Ta, kẻ cẩu tặc như các ngươi nói, không thích giết chóc.” Đạm Đài Tẫn chậm rãi nói:
“Các vị trung thành với tiên đế như vậy, khiến ta vô cùng cảm động, nên ta muốn giúp các ngươi một tay, đem thi thể tiên đế trả lại để các ngươi bảo quản.”
Dương Kỵ có linh cảm chẳng lành, hắn nhìn sang Nhập Bạch Vũ, chỉ thấy đối phương như đã đoán được gì đó, liền cúi đầu im lặng.
Thị vệ lần lượt múc từng bát canh thịt từ trong thùng gỗ ra.
Đạm Đài Tẫn khẽ cười: “Thay mặt kẻ nghịch thần tặc tử này, chiêu đãi các vị đại nhân thật chu đáo.”
Thị vệ bóp cằm các đại thần, ép họ uống canh thịt. Có người nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát, cuối cùng cũng phản ứng lại, kinh hãi gào lên: “Đây là thịt của tiên đế.”
Đạm Đài Tẫn vậy mà đã đem Đạm Đài Minh Lãng nấu chín, bắt các đại thần chia nhau ăn.
Sắc mặt mọi người đại biến, điên cuồng giãy giụa, nhưng một đám văn nhân làm sao có thể đấu lại thích khách tộc Di Nguyệt? Chẳng mấy chốc, trong điện tràn ngập tiếng nôn mửa liên tiếp.
Đạm Đài Tẫn ngạc nhiên nói: “Các ngươi sùng bái tiên đế như vậy, giờ đây ông ta đang ở trong cơ thể các ngươi, có thể mãi mãi trung thành với ông ta, sao lại không ai vui vẻ vậy?”
Dương Kỵ nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn, liền nổi cả da gà.
Đạm Đài Tẫn nghiêm túc suy nghĩ, chợt tỉnh ngộ: “À, thế này đi, nếu các vị không vui, có lẽ là vì chưa tận hứng. Hãy dọn thêm một bát canh thịt cho những ai chưa hài lòng đi.”
Lời này vừa dứt, cả điện im phăng phắc, không ai dám hé răng.
Chỉ thấy có người mắt đầy sợ hãi, cố nặn ra một nụ cười: “Vui, lão thần vui lắm. Điện… không, đa tạ bệ hạ ban ơn.”
Hắn lảo đảo bò dậy, trên mặt là nụ cười cứng ngắc: “Có bệ hạ bảo vệ Đại Chu, Đại Chu tất sẽ lưu danh thiên cổ, phúc trạch muôn đời.”
Đạm Đài Tẫn bật cười ha hả.
Có người khởi đầu, những đại thần khác mặt mày tái nhợt cũng lần lượt cười theo.
Trong phút chốc, vua cười, thần cũng cười.
Vị quan họ Quan vừa rồi mắng chửi Đạm Đài Tẫn dữ dội nhất không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã ăn thịt tiên đế, liền đứng bật dậy, lao đầu vào cột.
Đạm Đài Tẫn hứng thú quan sát, chờ đến khi Quan đại nhân vỡ đầu máu chảy, gục xuống đất. Nụ cười của hắn mới thu lại, ánh mắt tối sầm.
Lần này không ai dám mắng hắn nữa, chỉ biết run rẩy quỳ rạp dưới đất. Đạm Đài Tẫn chăm chú nhìn Quan đại nhân hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Hãy trả lại thi thể ông ta cho gia quyến.”
Mặt mọi người lập tức trắng bệch.
Ai cũng hiểu ý của hắn, đây tuyệt đối không phải là một sự ban ơn. Quan đại nhân chết rồi, gia tộc của ông ta cũng không thể thoát khỏi tai ương.
Một số vị đại thần có cốt khí, lưng lập tức khom xuống.
Dù có bị chém đầu, vẫn còn hơn tình cảnh hiện tại. Đã ăn thịt tiên đế, danh dự của bọn họ đã bị vấy bẩn hoàn toàn. Dù có muốn hay không, kể từ khi bước ra khỏi đại điện hôm nay, họ và Đạm Đài Tẫn đã là cùng một giuộc.
Không ai dám chống đối nữa, tất cả đều phủ phục xuống.
Sau khi những kẻ đã khuất phục bị lôi đi, Dương Kỵ đối diện với Đạm Đài Tẫn, chân gần như mềm nhũn.
Hắn còn tưởng mình có thể toàn thân rút lui, nhưng giờ nhìn lại, đã đi theo Đạm Đài Tẫn, dù có thối rữa thành một đống thịt, mọc đầy dòi bọ, hắn cũng không dám nảy sinh nửa điểm phản bội.
Hắn lắp bắp bẩm báo: “Tiểu nhân đã thống kê xong… Lương thảo ở Mạc… Mạc Hà, vẫn đủ cho đại quân ăn trong ba tháng… Không không, đủ đại quân ăn trong ba tháng… Yêu… yêu quái mà Đạm Đài Minh Lãng để lại…”
Đạm Đài Tẫn quét mắt nhìn hắn một cái.
Dương Kỵ chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, may mà Nhập Bạch Vũ mặt không biểu cảm đỡ lấy hắn.
Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu, hỏi: “Ngươi sợ ta?”
Dương Kỵ vội đáp: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.”
Đạm Đài Tẫn nở một nụ cười ngại ngùng: “Dương Kỵ tiên sinh chớ sợ, thứ bọn họ ăn không phải thịt của Đạm Đài Minh Lãng, chỉ là thịt lợn hỏng thôi.”
“Thịt lợn?” Dương Kỵ theo phản xạ nhìn về phía Nhập Bạch Vũ và Diệp Trữ Phong.
Diệp Trữ Phong không có phản ứng gì, còn Nhập Bạch Vũ thì khẽ gật đầu không dễ nhận ra, Dương Kỵ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác buồn nôn trong dạ dày cuối cùng cũng vơi đi phần nào.
Đạm Đài Tẫn dịu dàng nói: “Ngươi xem, không cần đổ máu, cũng không cần giết người, cả đời này, bọn họ không thể lấy danh nghĩa Đạm Đài Minh Lãng để tạo phản chống lại ta nữa.”
Dương Kỵ ngẫm nghĩ, quả thực là vậy.
Dù chỉ là thịt lợn, nhưng điều đó cũng không khiến nỗi ám ảnh về Đạm Đài Tẫn trong lòng hắn giảm đi chút nào. Hắn cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, tiếp tục bẩm báo tình hình quân doanh.
Đạm Đài Tẫn nghe một cách hờ hững, hắn cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn như ngọc của mình.
Hắn nghĩ, Kinh Lan An nói không sai, dù trong lòng không cho là đúng, nhưng hắn vẫn phải giả vờ giống như những người khác.
Hắn từng chút một học theo cử chỉ của người ta, ít nhất bề ngoài, hắn bắt chước rất khá rồi.
***
Năm ngày sau khi tiên hoàng Đại Chu băng hà, toàn bộ triều thần đều đã quy phục tân quân.
Tô Tô ngồi trong tửu lâu, khi nghe tin này, cô không nhịn được lẩm bẩm: “Hắn đã làm gì vậy?”
Không thể nào suôn sẻ đến thế được.
Cải triều hoán đại, mưu triều thoán vị, làm sao có thể thuận lợi thế này chứ?
Không có chút tin tức nào bị lọt ra ngoài, Tô Tô nghĩ mãi vẫn không hiểu. Một cặp vợ chồng trung niên ngồi đối diện lên tiếng nhắc nhở: “Cô nương…”
Tô Tô ngẩng đầu, chợt hiểu ra, liền nói: “Thúc, thẩm, mong hai người chăm sóc Tiểu Sơn thật tốt.”
Cặp vợ chồng thật thà liên tục gật đầu, hiền hậu nói: “Cô nương yên tâm, chúng ta không có con, sẽ coi Tiểu Sơn như con ruột mà nuôi dưỡng, không để nó chịu thiệt thòi đâu.”
Người đàn ông cũng phụ họa: “Chúng ta sẽ đưa Tiểu Sơn đi thật xa, Mạc Hà và Vũ Châu đều không an toàn. Bao năm qua, ta và thê tử đã dành dụm được chút của cải, dù rời khỏi Vũ Châu, vẫn có thể sống tốt.”
Tô Tô gật đầu: “Ta có thể nói chuyện riêng với Tiểu Sơn một chút không?”
Cặp vợ chồng hiểu chuyện, liền ra ngoài, người phụ nữ còn liên tục quay đầu nhìn Tiểu Sơn, có thể thấy bà thực sự quý đứa trẻ này.
Tô Tô hỏi: “Ngươi có thích họ không?”
Đôi mắt trong veo của Tiểu Sơn nhìn cô, gật đầu nói: “Thích.”
Tô Tô thở dài, xoa đầu cậu: “Vậy phải làm sao với ngươi mới tốt đây?”
Ngoan ngoãn như vậy, rõ ràng không muốn đi, nhưng chưa từng bộc lộ nửa phần.
Tô Tô thật sự thương xót cậu bé. Đã rất lâu rồi cô mới thương một người đến thế. Nhưng cô thực sự phải đi rồi. Đôi vợ chồng đó là người tốt, gia cảnh cũng sung túc, Tiểu Sơn đi theo họ sẽ tốt hơn đi theo cô.
Tô Tô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiểu Sơn.
Mạch đập của cậu bé yếu ớt, gần như không giống người sống. Dù đôi vợ chồng kia có tốt đến đâu, cũng không thể giúp Tiểu Sơn kéo dài mạng sống được.
Tô Tô rạch một vết trên cổ tay mình, đưa đến bên môi Tiểu Sơn.
Tiểu Sơn nhìn cô một cái, rồi như hai ngày trước, nhẹ nhàng mút lấy máu của cô. Cơ thể thiếu nữ được “Khuynh Thế Hoa” cải tạo. Máu nàng không hề có mùi tanh, mà mang theo hương hoa nhàn nhạt và thần lực vô thượng. Tiểu Sơn biết, cô muốn giúp cậu có thể sống thêm vài năm nữa.
Cậu không dám hút mạnh, chỉ để môi nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô.
Làn da mềm mại của thiếu nữ, hương thơm thoang thoảng dễ chịu, khiến cậu có chút bối rối.
Môi khô khốc của cậu vừa chạm lên, đã phải nhịn để không đỏ bừng mặt.
Nhưng vẫn không kìm được, lén lút nhìn cô.
Cô cười tủm tỉm nhìn cậu: “Sao vậy?”
Tiểu Sơn vội buông tay ra.
“Cảm ơn.”
Cậu chưa bao giờ gọi Tô Tô là tỷ tỷ, cô cũng không để ý. Đứa trẻ này ngoan ngoãn, trưởng thành sớm, trong lòng ắt có suy nghĩ riêng.
“Sau này hãy sống thật tốt. Nếu có cơ duyên, nhất định phải nắm lấy. Tiểu Sơn, hãy trở thành một người kiên cường. Hy vọng một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại.”
Tiểu Sơn trầm giọng đáp: “Ừm, ta sẽ làm vậy.”
Ta hứa với ngươi.
Tô Tô gật đầu, định rời đi, nhưng Tiểu Sơn mím môi, ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy tay áo cô.
Cậu đặt vào lòng bàn tay Tô Tô một chiếc hộp ngọc nhỏ bằng ngón tay cái.
Tô Tô cúi đầu nhìn, thấy một con sâu trắng đang ngủ say trong hộp.
Tiểu Sơn nói: “Ta… ta chỉ có thứ này, tặng cho ngươi. Ngươi đừng sợ nó, cũng đừng ghét bỏ nó. Nếu mang theo nó, ngươi sẽ không bị trúng độc.”
Cậu sợ Tô Tô từ chối, liền vội vàng lùi về sau mấy bước: “Ta đi tìm họ đây.”
Còn chưa đợi Tô Tô nói gì, cậu đã chạy ra ngoài, nắm lấy tay người phụ nữ trong đôi vợ chồng kia.
Người phụ nữ vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ, Tô Tô cầm chặt hộp ngọc trong lòng bàn tay, tâm trạng phức tạp nhìn bọn họ đưa Tiểu Sơn lên xe ngựa rời đi.
Trên xe ngựa.
Người phụ nữ nói: “Đừng nhìn nữa, tỷ tỷ con đi xa rồi.”
Tiểu Sơn khẽ nói: “Nàng không phải tỷ tỷ của ta.”
Người phụ nữ không nghe rõ, bèn hỏi: “Vai con có con chim gì vậy?”
Vừa nói, bà vừa định chạm vào.
Tiểu Sơn vội ôm chặt con chim vào lòng bàn tay, mím môi nói: “Xin… xin đừng chạm vào nó.”
Người phụ nữ che miệng cười, dịu dàng trách yêu: “Đứa trẻ này, nương có cướp của con đâu chứ.”
Tiểu Sơn im lặng.
Cậu rất muốn nói rằng mình không còn là trẻ con nữa. Dù cơ thể trông như đứa bé sáu, bảy tuổi, nhưng thực chất cậu đã mười hai tuổi rồi.
Cậu là một thiếu niên, cậu cũng nhớ mẫu thân của mình. Mẫu thân tên là Kinh Lan An.
Cậu là thiếu chủ của tộc Di Nguyệt – Nguyệt Phù Nhai.
Tô Tô đeo thanh tiểu kiếm trên lưng, bôn ba mấy ngày, rồi đi thuyền đến Mạc Hà.
Mạc Hà đang giữa mùa hè nóng nực, Tô Tô thay một bộ váy áo nhẹ nhàng dành cho nữ tử, dạo quanh thành quan sát tình hình.
Thực ra, cô cũng không biết nên làm thế nào. Tắc Trạch nói Ma Thần không có tình cảm, vậy thì định trước hắn là kẻ vô tâm, lạnh lùng.
Sử sách ghi lại, người không có tình cảm về sau có thể sinh ra tình cảm, nhưng quá trình ấy cực kỳ gian nan. Phải dạy một người biết yêu và hận, biết đau và ngọt.
Mà tình cảm của con người, chính là thứ phức tạp nhất trên đời này.
Theo như những gì Tô Tô tìm hiểu được, Đạm Đài Tẫn dường như chỉ có cảm giác với Diệp Băng Thường, nhớ mãi không quên. Có lẽ, người thích hợp nhất cho việc này chính là Diệp Băng Thường.
Thế nhưng Diệp Băng Thường đã thành thân với Tiêu Lẫm. Phu thê họ tình cảm sâu đậm. Chuyện này rốt cuộc phải là sao đây?
Việc rút tà cốt quả thực khó như lên trời, chẳng trách Tắc Trạch chỉ bao dung cười cười, không khuyến khích cũng chẳng đả kích cô. Vì bản thân chuyện này vốn dĩ đã tuyệt vọng rồi.
Tô Tô còn đang tìm cách, thì trên phố bỗng trở nên náo loạn, dòng người hoảng hốt chạy tán loạn.
Một nữ tử bị xô ngã, ngã ngay trước chân Tô Tô. Cô vội vàng đỡ dậy: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nữ tử vội vã đáp: “Con hổ chiến mà tiên đế nước Chu nuôi, cứ cách mấy ngày lại bắt một nữ nhân đến hầu hạ nó. Đó là yêu quái đấy, chưa ai từng sống sót trở về. Cô nương, mau chạy đi!”
Quả nhiên, không xa có một đội quân ánh mắt sắc bén, quét tìm trong đám đông.
Trước đó, thợ săn có kể với Tô Tô rằng Đạm Đài Minh Lãng có một con hổ yêu cao như ngọn núi nhỏ, có thể giúp hắn đánh trận.
Sau này Đạm Đài Tẫn giết Đạm Đài Minh Lãng, nhưng chắc là không nỡ giết con hổ yêu đó, liền tiếp tục nuôi dưỡng, để nó giúp mình chinh chiến.
Dù sao thì phàm nhân làm sao đấu lại được yêu quái lợi hại kia?
Tô Tô nghiến răng nhẹ. Đúng là không thể mong đợi Đạm Đài Tẫn có chút khái niệm gì về chính nghĩa được.
Thấy binh lính ngày càng tới gần, cô cũng không có ý định trốn tránh. Hổ yêu ăn thịt nữ nhân à? Để xem cô có đánh nổ đầu nó không.
Hổ yêu vốn là mối đe dọa với cha của cô. Nhân tiện muốn tiếp cận Đạm Đài Tẫn, cô sẽ giải quyết luôn con hổ này.
Theo Tô Tô thấy, dù Đạm Đài Tẫn có muốn làm hoàng đế đi nữa, thì tình thế hiện tại vẫn là tốt nhất. Nếu hắn thực sự tiêu diệt Hạ Quốc, hắn nhất định sẽ trở thành bạo quân không gì kiêng nể.
Ý niệm lóe lên trong đầu, khi binh lính bắt lấy Tô Tô, cô chỉ giãy dụa tượng trưng một chút, rồi mặc cho họ dẫn đi.
Sau khi bị bắt, cô không bị đưa thẳng đến chỗ hổ yêu, mà bị một bà vú già nheo mắt quan sát một lúc. Cuối cùng, Tô Tô bị nhốt vào một căn phòng.
Trong phòng có năm nữ tử khác.
Mặt ai cũng tái nhợt, hai người còn đang rơi nước mắt. Nhìn thấy Tô Tô bị đẩy vào, họ chỉ liếc mắt một cái, rồi tuyệt vọng cúi đầu.
Một nữ tử sắc mặt u ám nói: “Vân Nhi, không được, chúng ta không thể ngồi chờ chết thế này. Nếu không nghĩ cách, chúng ta chắc chắn sẽ chết.”
Triệu Vân Nhi gương mặt tiều tụy, nói: “Còn có cách gì chứ? Đạm Đài Minh Lãng giữ chúng ta lại, chẳng phải cũng chỉ vì đêm nay sao. Trước đó ta đã nghe cha nói, hắn tìm được một đại yêu đang ngủ say, đang đợi để thức tỉnh nó.”
Yến Uyển nói: “Nhưng mà Đạm Đài Minh Lãng đã chết rồi, bây giờ Mạc Hà là do đệ đệ của hắn làm chủ. Chúng ta… có khi vẫn còn cơ hội.”
Nàng ta nhìn gương mặt diễm lệ của Triệu Vân Nhi, bỗng nhiên lóe lên ý tưởng: “Đúng rồi! Vân Nhi, muội xinh đẹp như vậy, tối nay chúng ta vẫn còn cơ hội. Trước khi nghi thức bắt đầu, tân đế sẽ triệu kiến chúng ta. Chỉ cần hắn… hắn để mắt đến muội, thì chúng ta sẽ không bị đem đi thức tỉnh đại yêu nữa.”
Triệu Vân Nhi ngẩn ra, trong mắt loé lên một tia hy vọng.
Tô Tô hoàn toàn không ngờ rằng, ngoài con hổ yêu, Đạm Đài Minh Lãng còn muốn thức tỉnh một con đại yêu khác.
Mà Đạm Đài Tẫn thì còn khao khát sức mạnh hơn Đạm Đài Minh Lãng. Nếu có cơ hội này, hắn nhất định sẽ đánh thức con yêu vật đó. Dù là móc nội đan của nó ra để nuốt, hay là khống chế nó đánh trận, thì đều là chuyện mà Đạm Đài Tẫn có thể làm ra.
Hoàng tộc Đạm Đài, toàn là một lũ điên.
Mà mấy cô nương trước mặt cô, rõ ràng là không biết gì về tân đế.
Vì nhóm dũng cảm này, vừa mới quyết định muốn đi quyến rũ Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô: Mạnh dữ nha!
You cannot copy content of this page
Bình luận