Bẫy Sa Thải

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Tôi không khỏi cảm thán: làm ăn với loại người như Trương Cường, ông chủ bên kia đúng là mù mắt.

 

Cũng đáng đời, a dua theo kẻ ác, làm tay sai cho hổ dữ, sập tiệm là đáng.

 

Yêu cầu đầu tiên thì đơn giản, nhưng yêu cầu thứ hai thì không dễ nuốt chút nào.

 

“Yêu cầu thứ hai: giải thể công ty. Sau đó tiến hành bồi thường cho toàn bộ nhân viên đã nghỉ và đang làm việc theo đúng quy định – tất nhiên, có phần của tôi.”

 

Trương Cường sững người, mồ hôi lớn bằng hạt đậu thi nhau chảy xuống trán: “Lão Bạch, không cần phải làm đến mức đó chứ?”

 

“Làm đến mức đó? Lúc các người định tống tôi vào tù, có ai cảm thấy mình làm quá đâu?”

 

Tôi vừa dứt lời, Trương Cường im bặt, chỉ biết ngồi đó vò tay.

 

Cuối cùng vẫn là Tiểu Trương tổng quyết đoán, nói thẳng: “Chú Bạch, được. Ngày mai cháu sẽ bắt đầu thủ tục giải thể, việc bồi thường sẽ làm đúng như chú nói.”

 

“Trẻ tuổi đúng là dứt khoát. Mấy chuyện đó làm xong, đến lúc gặp lại, thứ nên trả cho hai người tôi sẽ trả.”

 

Mặt Trương Cường tái xanh, không nói nổi một lời, dù sao đây cũng là tâm huyết cả đời của ông ta. 

 

Tuy tôi biết họ chắc chắn sẽ lập công ty mới, nhưng để vào danh sách mua sắm công, đổi tên đăng ký kinh doanh, sửa đổi hợp đồng – đâu phải chuyện một sớm một chiều. 

 

Mong là họ tự lo liệu đi.

 

Tiểu Trương tổng cũng cúi gằm, không biết đang nghĩ gì, nhưng tôi thì chẳng quan tâm.

 

Số tiền năm đó thực ra là cứu mạng cho công ty, tôi cũng hiểu vì sao Trương Cường năm đó phải liều – sợ dân làng kéo đến công ty hoặc nhà riêng gây rối, nên đã nhờ tôi cất giữ. 

 

Nhưng thời gian trôi qua, chuyện dần bị lãng quên, chẳng ai nhắc đến nữa. 

 

Có lẽ gần đây dân làng bắt đầu kiện tụng, ông ta mới sực nhớ ra.

 

Hai bố con họ lúc này trông như gà trống thua trận. 

 

Nếu họ chỉ giở trò bịt đường bồi thường thôi, có thể tôi đã bỏ qua, nhưng muốn đẩy tôi vào tù? Chuyện đó thì không thể tha thứ được.

 

Nói xong, tôi đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

 

11.

 

Vài tháng sau, Tiểu Trương tổng gọi điện cho tôi: “Chú Bạch, công ty đã giải thể xong, mọi thủ tục đều làm đúng quy định pháp luật, nhân viên đều tự nguyện ký giấy tờ. Cả phần bồi thường cho nhân viên cũ trước đây cũng đã được chi trả đầy đủ.”

 

Là người thông minh, tôi biết chắc họ cũng đã lập xong công ty mới, nhưng mấy tháng này chắc cũng mệt bở hơi tai. 

 

Hơn nữa, khi bị tôi nắm giữ nhược điểm chí mạng, tâm lý chắc chắn không dễ chịu. 

 

Tôi đoán mấy tháng qua họ cũng khó mà ngủ ngon.

 

Tôi đến địa điểm hẹn, hai bố con Trương Cường đứng đợi bên ngoài rất lễ phép.

 

Vừa thấy tôi bước xuống xe, họ vội vã chạy tới đón.

 

Vào trong phòng, Tiểu Trương tổng rất lịch sự: “Chú Bạch, những yêu cầu của chú, chúng cháu đều đã thực hiện xong. Chú xem, bây giờ có thể trả lại đồ cho bọn cháu được không?”

 

Thằng nhóc này bây giờ coi bộ biết điều, không còn cái vẻ độc ác như trước nữa.

 

“Tôi chỉ mới nhắc đến yêu cầu thứ hai thôi.”

 

Tôi cố ý dừng lại một lúc.

 

Trương Cường – lão cáo già kia – lập tức luống cuống: “Lão Bạch, ông nói phải giữ lời chứ, sao lại lật kèo thế?”

 

“Ông cũng biết giữ lời à? Thế thì được, yêu cầu thứ ba của tôi là – giải thể nốt công ty mới mà các người vừa thành lập.”

 

Trương Cường bật dậy, mắt trợn ngược như muốn nuốt sống tôi.

 

“Tôi biết rõ hết rồi, các ông chuyển toàn bộ hoạt động sang công ty mới. Thiệt hại thì không nhiều, nhưng tôi thấy không công bằng.”

 

Tiểu Trương kéo cha mình ngồi xuống, rồi quay sang tôi nói: “Chú Bạch, vậy thế này nhé – công ty mới sẽ cho chú 10% cổ phần khống. Đây là thành ý lớn nhất mà chúng cháu có thể đưa ra.”

 

Với kinh nghiệm bao năm lăn lộn trong thương trường, tôi hiểu rõ – không thể cộng tác với loại người tàn độc như thế, vì lúc nào đối phương cũng nghĩ đến chuyện làm bạn chết bất đắc kỳ tử.

 

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú làm ăn chung với các người.”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page