Chiêu diễn cảm động này khiến tôi cũng hơi ngẩn người, nhưng tôi chẳng định diễn cùng ông ta nữa.
“Trương tổng, rốt cuộc ông muốn gì thì nói thẳng đi. Chúng ta quen nhau bao năm rồi, ông làm vậy không thấy mệt à?”
Trương Cường có vẻ lưỡng lự một hồi, rồi ghé sát vào tai tôi thì thầm mấy câu.
Tôi nghe xong, suy nghĩ rất lâu vẫn chưa hiểu được tại sao – chuyện đã gần mười năm trước – mà Trương Cường lại bày ra một trận lớn đến vậy?
9.
Về đến nhà, tôi gọi cho Giám đốc Tài chính.
Ông ta biết rất nhiều chuyện mờ ám trong công ty, lại hận Trương Cường tận xương tủy – dù sao cái “combo 10 năm” cũng từng suýt được dành cho ông ta, cho nên giờ tạm thời chúng tôi cùng chung chiến tuyến.
Tôi hỏi: “Ông còn nhớ vụ đất của nhà máy Giang Thôn hồi mười mấy năm trước không?”
“Nhớ chứ. Hồi đó lấy đất giá rẻ, rồi bán lại kiếm lời lớn. Tôi nghe nói gần đây có mấy người dân kiện rồi, nhưng thiếu bằng chứng, mọi tài liệu đều nằm trong tay Trương Cường.”
“Nghe đồn lúc ấy ông ta làm giả chữ ký của dân làng và con dấu của ủy ban thôn để hoàn tất vụ mua bán. Tiền đền bù đất đáng ra phải về tay dân, thì phần lớn lại rơi vào túi Trương Cường.”
Tôi vội vàng gác máy, lục lọi một lúc mới tìm ra chiếc USB mà Trương Cường đã lén đưa mình lúc gặp mặt.
Vừa mở lên xem nội dung bên trong, tôi lập tức hiểu tất cả: tại sao hai bố con họ lại dồn tôi đến đường cùng.
Thật nực cười, đến chuyện đó tôi còn chẳng nhớ gì.
Nếu không phải Trương Cường đích thân nhắc, có khi tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ đến.
Họ cứ nghĩ tôi sẽ tố cáo, nào ngờ là “tự mình hù dọa mình”.
Thậm chí nếu tôi có nhớ ra, mà ông ta không làm quá mọi chuyện như thế, tôi nhận tiền xong là coi như xong chuyện – chắc gì tôi đã động đến USB đó.
Có khi lúc dọn nhà còn bỏ quên vào một xó xỉnh nào đó luôn ấy chứ.
Dĩ nhiên tôi hiểu – đây không phải chuyện nhỏ như trốn thuế mà có thể nộp phạt là xong.
Đây là hành vi lừa đảo và chiếm đoạt tài sản công, nếu bị phanh phui thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Xem xong, tôi liền sao lưu thêm một bản gửi cho Vương Hạo.
Có trong tay “bùa miễn tử” rồi, tôi không còn phải dè dặt nữa.
Tôi gọi điện cho Trương Cường: “Trương tổng, tôi tìm thấy đồ rồi. Nếu ông muốn lấy lại, thì đến phòng riêng chỗ nhà hàng lần trước. Tôi sẽ có mặt trong khoảng nửa tiếng nữa.”
10.
Gặp lại Trương Cường, ông ta trở nên lễ phép thấy rõ.
Tiểu Trương tổng đứng đợi ở cửa, thấy tôi đến liền cúi đầu gọi: “Chú Bạch, mời vào trong.”
“Tới giờ mới biết gọi là chú Bạch à? Bố cậu không bảo là cậu đã rời khỏi công ty rồi sao? Sao lại quay về thế?” Tôi buông một câu mỉa, không thèm quan tâm sắc mặt cậu ta lúc trắng lúc đen, bước thẳng vào phòng rồi ngồi xuống.
“Trương Cường, muốn ghi âm hay quay video gì cứ việc. Muốn tiếp tục kiện tôi tội cưỡng đoạt thì cũng tùy.”
Lúc này, tôi chẳng còn cần phải giữ thể diện cho họ nữa, lời nói cũng chẳng cần nể nang.
Hai bố con họ vội vàng đặt điện thoại lên bàn.
“Không, không đâu, sao có thể chứ? Hôm nay chúng tôi đến là để giải quyết vấn đề. Ông có yêu cầu gì, chỉ cần trong khả năng, chúng tôi nhất định phối hợp.”
Trương Cường lúc này rõ ràng đang hoang mang, vì nếu không thỏa thuận được thì mất tiền là việc nhỏ, tội lừa đảo mới là thứ khiến ông ta toát mồ hôi.
Nghĩ lại nếu lúc đó tôi không cẩn thận lưu lại bằng chứng, giờ này chắc đã phải ngồi ăn cơm trắng với canh cải rồi.
Nghĩ đến đây là tôi thấy giận sôi máu.
“Rất đơn giản, yêu cầu đầu tiên: cắt đứt toàn bộ hợp tác với công ty đã sa thải tôi.”
Tôi phải trút giận lên mấy đứa tép riu trước đã.
“Lão Bạch, chuyện đó ông yên tâm, chúng tôi đã chính thức thông báo hủy toàn bộ hợp tác rồi. Nếu không phải tên kia xúi bậy, chúng tôi cũng không đến mức đối xử với ông như vậy.” Trương Cường mặt mày tươi rói, cười xòa.
You cannot copy content of this page
Bình luận