Tôi cuối cùng cũng hiểu: ngay từ đầu, tôi đã đứng sát mép một cái bẫy do Tiểu Trương tổng dựng sẵn – chỉ cần tôi dám đòi bồi thường, thì sẽ rơi vào bẫy.
Hơn nữa, chuyện trốn thuế của họ cũng đã được nộp bổ sung đầy đủ kèm tiền phạt, căn bản chẳng còn gì để họ sợ tôi tố cáo nữa.
Tôi thật không ngờ, chỉ để hại tôi, hắn đã bỏ công bỏ sức và tính toán không để sót một đường lui nào cho tôi.
Lúc này tôi cũng hiểu vì sao Giám đốc Tài chính và Giám đốc Mua hàng lại sợ đến mức không dám hé răng.
Chắc họ cũng đã thấy rõ thủ đoạn tàn độc của Tiểu Trương tổng, giữ mạng là quan trọng nhất.
Tôi đành giữ im lặng, gọi bạn luật sư của mình – Vương Hạo – đến giúp.
Sáng hôm sau, Vương Hạo ký hợp đồng nhận ủy quyền.
Vừa gặp tôi, câu đầu tiên ông ấy nói là: “Lão Bạch, ông hồ đồ quá, cái bẫy rõ rành rành vậy mà cũng không nhận ra à?”
“Ai biết được bố con nhà này lại độc đến vậy?”
Vương Hạo nhìn tôi mà cạn lời: “Tội cưỡng đoạt 500 ngàn bị xem là số tiền đặc biệt lớn, án khởi điểm là 10 năm tù!”
“Hay ông thử đi gặp cha con nhà họ Trương? Xin họ viết giấy bãi nại?”
Thấy tôi vẫn còn đùa được, Vương Hạo lườm tôi một cái: “Ông bạn, người ta đã tính kỹ nước cờ này rồi…”
Vừa nói đến đó, ông ấy khựng lại: “Không đúng, nếu không có thù hằn sâu sắc, họ cũng không đến mức ra tay độc ác vậy. Tại sao nhất định phải đẩy ông vào chỗ chết?”
“Tôi cũng chẳng rõ, có lẽ vì tôi đòi 500 ngàn, họ cảm thấy như bị đòi mạng.”
“Thôi, ông đừng vội. Tôi sẽ thử thương lượng với họ xem có khả năng xin được giấy bãi nại không. Nhưng ông phải chuẩn bị tinh thần, vụ này chắc chắn là án tù thật đấy, chuẩn bị tâm lý đi.”
Nói rồi, Vương Hạo rời đi.
5
Sau khi Vương Hạo đi, tôi một mình ngồi trong phòng tạm giam suy nghĩ mãi: Có thể Tiểu Trương tổng chỉ muốn đuổi tôi đi mà không tốn tiền.
Nhưng nếu họ nghĩ tôi không còn mối đe dọa nào, thì tại sao lại ra tay tàn độc đến thế?
Khả năng đầu tiên: Giết gà dọa khỉ, để người khác ngoan ngoãn rút lui.
Nhưng giả thuyết này không đứng vững – tôi là người cuối cùng trong số cấp cao bị xử lý, còn lại chỉ là trung tầng, có muốn gây chuyện cũng chẳng đủ sức.
Khả năng thứ hai: Tôi ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của họ.
Tôi suy nghĩ về những thứ mình nắm được – chuyện trốn thuế đã nộp đủ và đóng phạt rồi – còn gì nữa không?
Nếu thật sự còn một điểm yếu nghiêm trọng trong tay, thì tôi không thể nào không biết.
Vậy thì có khả năng tôi vô tình nắm giữ điều gì đó mà họ cho là rủi ro quá lớn, nên mới quyết tâm bịt miệng tôi bằng mọi giá.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Không được, tôi nhất định phải làm rõ, phải báo thù cặp bố con vô liêm sỉ và tàn nhẫn kia!
Đang lúc tôi còn vò đầu bứt tóc suy nghĩ thì công an lại gọi lên thẩm vấn lần nữa.
“Bạch Tiểu Xuyên, hiện tại chứng cứ đã rõ ràng. Dù không có lời khai của ông, chúng tôi vẫn có thể chuyển hồ sơ sang Viện kiểm sát.”
“Các anh công an, tôi đã nói rồi, tôi bị oan. Số tiền Tiểu Trương tổng đưa là tiền bồi thường sa thải. Họ thông đồng với công ty khác dụ tôi về, rồi lấy lý do không qua thử việc để đuổi tôi. Các anh có thể hỏi bên đó!”
“Chúng tôi hỏi rồi, họ nói là do năng lực anh không phù hợp với yêu cầu công việc, không có dấu hiệu né tránh bồi thường như anh nói.”
“Mới có một tuần, họ không giao bất cứ công việc nào, mà đã biết tôi không đủ năng lực? Các anh tin nổi không?”
“Bạch Tiểu Xuyên, chuyện đó không liên quan đến cáo buộc cưỡng đoạt tài sản.”
“Sao lại không liên quan? Họ né tránh bồi thường sa thải, tôi chỉ đến đòi quyền lợi chính đáng của mình. Họ cũng đã ký vào hợp đồng bồi thường, số tiền tôi nhận chính là tiền bồi thường, hoàn toàn không phải cưỡng đoạt.”
“Phía họ khai rất rõ, anh đã đe dọa rằng nếu không ký sẽ tố cáo họ – đây chính là điển hình của hành vi cưỡng đoạt tài sản!”
You cannot copy content of this page
Bình luận