Danh sách chương

Hắn đã được cho phép ở lại bên cạnh Trần Ánh Trừng.

Sau khất cái, sau dược nhân, đây là thân phận thứ ba mà hắn có được — bạn chơi của Trần Ánh Trừng.

Rất nhanh, những bộ quần áo đẹp đẽ được đưa vào phòng hắn. Căn phòng chất củi cũ kỹ cũng trở nên sáng sủa hơn, có thêm tủ quần áo, bàn viết… tất cả được sắp xếp gọn trong căn phòng nhỏ bé ấy.

Nhiệm vụ của hắn là mỗi ngày sau bữa trưa đến Đào Uyển chờ. Đôi khi sẽ gặp được Trần Ánh Trừng, có thể cùng nàng đi dạo một đoạn đường trong sơn trang. Những lúc không thấy nàng, hắn liền quét dọn trong vườn đào, nhặt cành khô lá rụng trên mặt đất, đuổi lũ chim nhỏ đang mổ những trái trám trên cây.

Hắn còn được nhận khoản tiêu vặt đầu tiên trong đời mình—những đồng tiền mới tinh, được bọc trong giấy đỏ, ngay ngắn mà được trao vào tay hắn.

Đó là phần thưởng hắn tự mình kiếm được. Tuy công việc hắn làm chỉ là những việc lặt vặt không đáng kể, nhưng đó không phải là sự ban ơn, không phải là những đồng tiền dơ bẩn hắn phải lặn lội mò tìm nơi bùn lầy, mà là “thù lao” cho công sức của hắn.

Hắn cảm thấy mình như thực sự đã trở thành một con người đúng nghĩa.

Hôm đó là ngày yến tiệc sinh nhật của Trần Ánh Trừng. Hắn tỉnh dậy từ khi trời còn chưa sáng, mặc bộ quần áo mới, ngồi trên giường chờ bình minh.

Đêm hôm trước, đã có những cỗ xe ngựa lần lượt tiến vào sơn trang, dãy phòng khách phía sau Trúc Uyển luôn rộn ràng náo nhiệt. Hôm nay chắc chắn sẽ càng đông đúc hơn, tiệc yến sẽ ồn ào náo nhiệt, hắn không biết liệu Trần Ánh Trừng có đến tìm mình không.

Giang Tùy Sơn nghĩ ngợi, rồi đứng dậy đi tới bên tủ, từ tầng dưới cùng lôi ra khoản tiêu vặt của mình — 50 đồng tiền, giấy đỏ vẫn chưa mở ra.

Khi còn là khất cái, từng đó tiền đủ để hắn không phải chịu đói suốt nửa tháng.

Nhưng giờ đây, hắn muốn dùng số tiền đó để mua quà sinh nhật cho Trần Ánh Trừng, lại thấy vẫn còn quá ít.

Một đóa hoa lụa trên đầu nàng, số tiêu vặt hai ba năm của hắn cũng chưa chắc mua nổi.

Giang Tùy Sơn lật đi lật lại đếm mấy lần mấy đồng tiền, rồi lại cẩn thận cất chúng vào đáy tủ.

Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt hơi tái nhợt của hắn.

Ngoài sân bắt đầu có tiếng bước chân, dần dần náo nhiệt hẳn lên. Chẳng bao lâu sau, có người đến gõ cửa phòng hắn.

“Tiểu Tước, dậy rồi sao? Ra đây giúp một tay!”

Khi Giang Tùy Sơn bước ra, hậu viện đã vắng bóng người. Phó thúc – quản sự trong viện – thấy hắn, liền gọi một tiếng, sai hắn đi theo một nhóm người đến yến thính phía trước quét dọn.

Tiệc yến bắt đầu khi mặt trời lặn, nhưng từ đêm qua hạ nhân trong sơn trang đã bắt đầu bố trí. Trong thính đường, bàn tiệc chính đã được bày sẵn để tiếp đãi khách quý. Trong lâm viên, những bộ bàn ghế gỗ nam chạm khắc viền vàng được sắp xếp, phủ khăn trải bàn gấm thêu hoa sen. Khách ngồi quây quanh những đình đài bên khúc ao uốn lượn trong viện, ao sen nụ đã chớm nở.

Giang Tùy Sơn theo mấy ca ca từ Trúc Uyển ra mé ao, vớt cỏ dại rơi xuống nước. Họ dùng lưới trúc để rửa sạch, còn hắn thì đứng bên cạnh thu gọn chúng lại.

Tay làm không ngừng, miệng mấy người kia cũng không rảnh:

“Ba ngày trước tổng quản đã đưa thực đơn tiệc đến phòng bếp, Huệ thẩm lo liệu nguyên liệu từ sớm. Thế mà sáng qua lại vội vàng truyền tin đổi món, làm Huệ thẩm tức đến mức phát cáu.”

“Ta nghe Thúy Nga ở phòng bếp nói, là vì nhà họ Lãnh sắp tới. Thiếu gia nhà họ không ăn cá, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh là nhức đầu chịu không nổi. Nên Huệ thẩm phải bỏ món cá chua ngọt.”

“Nhưng Huệ thẩm làm cá chưa bao giờ tanh cả.”

“Không còn cách nào, thiếu gia người ta quý lắm.”

“Lãnh đại nhân gần sáu mươi rồi, chỉ có một mống con trai, bảo sao không quý.”

“Nhà họ Lãnh xưa nay đâu có giao thiệp gì nhiều với chúng ta, sao lần này lại đến?”

“Chuyện đó chúng ta làm sao biết được.”

Mấy người đang tám chuyện, thì tổng quản từ ngoài viện bước vào, tất cả lập tức im bặt.

“Tiểu Tước, xong chưa? Lại đây với ta.”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Giang Tùy Sơn, người vẫn im lặng nãy giờ bên mé ao. Hắn đặt túi lưới xuống, khom người gật đầu với mọi người, rồi nhanh chóng đi theo tổng quản rời đi.

Hai người vừa đi khỏi, đám người phía sau lại bắt đầu xì xào:

“Cái thằng câm này cũng có số tốt, được tứ tiểu thư để mắt.”

“Lúc mới tới thì dơ dáy tiều tụy, giờ thì hóa phượng hoàng rồi.”

“Nói vậy thôi, cũng có thấy được thưởng gì đâu, vẫn ở cái phòng củi sau viện.”

“Nhiều nhất cũng chỉ là bầu bạn chơi đùa thôi, qua thời mới mẻ thì cũng bị bỏ thôi. Tưởng thật có thể ở mãi bên tiểu thư sao? Thiếu gia nhà họ Lãnh với tiểu thư tuổi cũng không chênh bao nhiêu, lần này tới dự yến, biết đâu còn có ý gì khác…”

  •  

Tổng quản dẫn hắn ra khỏi khu yến tiệc, rồi lại sai hắn đến đứng chờ bên ngoài Đào Uyển.

Giang Tùy Sơn bước nhanh, từ xa đã thấy Trần Ánh Trừng đứng chờ trước cổng, một thân áo hồng nhạt, trông như đóa hoa mới hé, lay động nhẹ nhàng. Trên búi tóc nàng, món bộ diêu theo gió cũng khẽ đung đưa.

“Tiểu Tước!”

Thấy hắn, nàng giơ tay lên cao vẫy gọi.

Tim Giang Tùy Sơn thoáng thắt lại, chỉ hận không thể mọc cánh bay đến chỗ nàng. Bước chân vội vàng, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.

Hết Chương 8.2: Tiểu Tước.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    mình sẽ mở khoá full chương 43 nha

  2. Cấp 1

    Thuhien10

    Truyện hay mà ít người đọc quá

  3. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page