Quận Chúa Vùng Lên Đá Đổ Thái Tử

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Hoàng Hậu cười giả lả, mặt cứng đờ:

 

“Chuyện đó thôi khỏi đi, trong cung vải vóc nhiều lắm, chẳng thiếu mấy tấm đó.

 

“Hoàng tẩu nói chi vậy, của trong cung là của trong cung, của ta là của ta, tấm lòng này của ta, mong hoàng tẩu nể mặt mà nhận cho.”

 

Mẫu thân nhẹ nhàng khoác tay Hoàng Hậu như tỷ muội, trước khi rời đi còn liếc nhìn ta một cái.

 

Ta thở ra một hơi, nhẹ nhõm hơn quá nửa.

 

Xoay người vội vã quay lại chính viện.

 

Biệt viện cách chính viện không xa, dựa tường là có thể nghe được lời Vũ Văn Nghiệp và Lục Dao nói chuyện.

 

“Điện hạ, Dao Nhi thấy chàng gánh nặng như thế, tim Dao Nhi như bị đau thắt.”

 

“Dao Nhi hận mình không có quyền thế, chẳng thể như tỷ tỷ mà giúp được chàng.”

 

“Nói vớ vẩn, tỷ tỷ nàng sao sánh được với nàng. Còn chưa hiểu sao, nàng là tâm can của ta mà!”

 

“Điện hạ làm gì Dao Nhi đều biết, thật ra chàng chẳng cần vì một người như Dao Nhi mà khổ vậy đâu.”

 

“Thân phận Dao Nhi hèn mọn, không xứng đáng để chàng phải như thế.”

 

“Nàng không xứng thì ai xứng?”

 

“Thấy chàng như vậy, lòng Dao Nhi tan nát. Ngày qua ngày cơm chẳng vô miệng, chỉ mong được ôm chàng một cái. May mà… may mà chàng đã tới rồi.”

 

“Ôm, cho nàng ôm đến chán thì thôi. Đợi nàng gả cho ta, ngày ngày để nàng ôm cũng được.”

 

Nghe thử cái giọng ngọt lịm này xem, nam nhân nào mà chẳng si mê? Nhưng ta đã chẳng buồn bận tâm nữa rồi.

 

Ngay trước khi Hoàng Hậu tới, mẫu thân nói cho ta hay, phụ thân ta đã giao một nửa cơ nghiệp trong tay cho Lục Dao.

 

Điều đó đồng nghĩa với việc, người coi trọng nữ nhi này hơn cả ta và mẫu thân.

 

Hừ, là Dị tính vương của Bình Dương Vương phủ, lại dám chễm chệ đứng trên cả Trưởng Công Chúa.

 

Điều ấy, mẫu thân ta tuyệt đối không dung! Còn ta, càng không thể dung tha!

 

7

 

Buổi tối, Lục Dao dẫn theo một đám hạ nhân bước vào chính viện.

 

Ả hoàn toàn đổi khác so với dáng vẻ yếu đuối ngày thường, đắc ý ngẩng cao đầu, ra lệnh cho hạ nhân phía sau mang ghế tới, chỉ tay vào họ, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí mà nói: 

 

“Những hạ nhân này đều là do Hoàng hậu nương nương và Thái Tử điện hạ ban thưởng cho ta.”

 

“Sợ rằng họ làm ồn ào quấy rầy tỷ tỷ, ta đặc biệt dẫn họ đến đây để tạ lỗi với tỷ tỷ trước. Nếu sau này thật sự làm phiền tỷ tỷ, mong tỷ tỷ lượng thứ.”

 

Nói rồi, nàng ta thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào ta: 

 

“Người trong cung quả nhiên lanh lợi hơn người bên ngoài, chỉ một ánh mắt là đã hiểu ý chủ tử muốn gì. Tỷ tỷ hẳn là hiểu ý ta nói, đúng không?”

 

“À, ta quên mất, chắc Hoàng hậu nương nương và Thái Tử điện hạ chưa từng ban hạ nhân cho tỷ tỷ.”

 

“Ôi, Hoàng hậu nương nương và Thái Tử điện hạ thân phận cao quý, đâu phải ai cũng được họ tùy tiện phái người trong cung đến hầu hạ. Chỉ có những người có thân phận tôn quý mới được hưởng đãi ngộ như vậy.”

 

Ánh mắt của ta theo lời ả mà dừng lại trên đám hạ nhân phía sau.

 

Quả nhiên là những kẻ ngày thường hầu hạ Hoàng hậu và Thái Tử. Chỉ vài hạ nhân thôi mà, Lục Dao này cũng quá kiêu ngạo rồi.

 

Là Hoàng hậu và Vũ Văn Nghiệp không muốn cho ta dùng hạ nhân của họ sao? Là mẫu thân ta không thèm để mắt tới.

 

Ta sai người đem Lục Dao cùng chiếc ghế ném ra ngoài, rồi giẫm một chân lên cổ tay trắng ngần của ả: 

 

“Thân phận tôn quý? Ngươi mà cũng xứng sao?”

 

Lục Dao thét lên đau đớn, giận dữ mắng: 

 

“Á a a, ta sẽ mách Thái Tử!”

 

Ta tâm tình khoan khoái, dùng mũi giày dính máu nâng cằm ả lên: 

 

“Dáng vẻ không tệ, đáng tiếc chẳng có chút đầu óc.”

 

Lục Dao chật vật đứng dậy, phẫn hận không thôi: 

 

“Ngươi có ý gì!”

 

“Ý là ngươi ngoài việc tìm nam nhân ra, hình như chẳng làm được gì khác. Nam nhân là trời, là đất của ngươi sao? Không có họ, ngươi không sống nổi à?”

 

“Dù là một con chó bị sỉ nhục, nó cũng sẽ sủa vài tiếng với kẻ xúc phạm nó. Còn ngươi biết làm gì?”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page