Chương 1:
23/04/2025
Chương 2:
23/04/2025
Chương 3:
23/04/2025
Chương 4:
23/04/2025
Chương 5:
23/04/2025
Chương 6:
23/04/2025
Chương 7:
23/04/2025
Chương 8:
23/04/2025
Chương 9:
25/04/2025
Chương 10:
25/04/2025
Chương 11:
25/04/2025
Chương 12:
25/04/2025
Chương 13:
25/04/2025
Chương 14:
25/04/2025
Chương 15:
25/04/2025
Chương 16:
25/04/2025
5
Mấy ma ma mỗi ngày tận tâm hầu hạ Lục Dao, lúc vô tình đều nhắc đến việc trong hoàng cung.
Mấy ngày nay Lục Dao lo lắng cho Vũ Văn Nghiệp đến nỗi cơm chẳng buồn ăn, ngày ngày sầu não chẳng vui.
Vũ Văn Nghiệp đã tuyệt thực tới ngày thứ bảy rồi.
Hoàng Hậu suốt ngày lấy lệ rửa mặt, làm cho người trong triều đều rõ sự tình.
Đường đường là một Thái Tử, vậy mà vì một nữ nhân làm náo động hậu cung triều đình, thực khiến người ta thở dài.
Không ít đại thần cũng dâng tấu đàn hặc Vũ Văn Nghiệp, lời lẽ gay gắt, mạnh mẽ yêu cầu Hoàng Đế nghiêm trị Thái Tử.
Song Hoàng Đế trọng tình nghĩa, Hoàng Hậu đã khóc mấy ngày, Vũ Văn Nghiệp thì xỉu lên xỉu xuống, cuối cùng ông cũng mềm lòng, hạ chỉ lệnh phụ thân ta cho Lục Dao nhận tổ quy tông.
Tính ra thời gian, cũng chẳng bao lâu nữa là Hoàng Đế sẽ ra tay với Lục Dao.
Ta mang lệnh bài của mẫu thân đến phủ Trưởng Công Chúa, điều đi gần trăm tên ám vệ.
Trong đó khoảng năm mươi người ẩn thân quanh Lục Dao, mười hai canh giờ bảo hộ không ngừng.
Năm mươi người còn lại thì theo trí nhớ mà bố trí quanh con sông nơi Lục Dao từng ch*ết đuối.
Nhưng lạ ở chỗ, mãi đến khi Vũ Văn Nghiệp được giải cấm túc, Hoàng Đế cũng đã hạ chỉ lệnh phụ thân ta ghi tên Lục Dao vào gia phả, mà ông vẫn chưa có ý định động thủ với Lục Dao.
Lẽ nào hành động của ta quá lớn, khiến Hoàng Đế nghi ra ý đồ của ta rồi?
Không phải, hôm ấy ta đến phủ Công Chúa lấy cớ giúp mẫu thân xử lý sổ sách phủ đệ, chẳng kinh động bất kỳ ai.
Huống hồ ám vệ của mẫu thân ta, có thể sánh ngang với Ảnh Hoàng vệ của Hoàng Đế.
Dù ta điều bao nhiêu người đi bảo hộ Lục Dao, tuyệt đối sẽ không bị ai phát giác.
Nhất định là ta đã xem nhẹ điều gì rồi.
Nửa tháng sau, Hoàng Hậu dẫn theo Vũ Văn Nghiệp đến tìm mẫu thân ta đánh cờ.
Nhưng Hoàng Hậu xuất thân là người giặt y phục, biết chơi cờ gì chứ?
Chẳng qua là mượn cớ đưa Vũ Văn Nghiệp đến gặp Lục Dao mà thôi.
Vừa đến phủ, Vũ Văn Nghiệp đã không chờ nổi mà bỏ lại chúng ta, chạy thẳng đến chỗ Lục Dao.
Hoàng Hậu lấy tay che miệng, mặt mày đầy từ ái:
“Nghiệp nhi đứa nhỏ này chẳng hiểu chuyện bằng một nửa Uyển Nhi, có thê tử rồi là quên mẫu hậu luôn.”
Mà khi ấy, Hoàng Đế vẫn chưa chấp thuận việc ta và Vũ Văn Nghiệp lui hôn.
Danh phận “Thái Tử phi tương lai” của ta vẫn còn, bà ta gọi Lục Dao là nhi tức, rõ ràng là tát vào mặt ta cùng mẫu thân.
“Chỉ là nha đầu Lục Dao kia dung mạo xinh đẹp, tính tình lại mềm mại, là hợp với Nghiệp nhi của bản cung nhất rồi.
“Nữ nhân ấy à, mạnh mẽ làm chi cho lắm, việc trong nhà là do nam nhân lo toan, nữ nhân mà lộ diện nơi ngoài không bằng ở nhà phụng dưỡng trượng phu, dạy dỗ hài tử. Hoàng muội thấy có phải không?”
Trong lòng ta khẽ chấn động.
6
Mẫu thân ta là Trưởng Công Chúa tôn quý nhất Đại Ung, khi tiên đế còn tại vị từng cùng người ra trận chinh chiến, sau khi tiên đế băng hà, đến nay nơi triều đình vẫn có một chỗ đứng vững vàng.
Người kỵ nhất là kẻ đem chuyện nữ nhân phải như thế này, nam nhân phải như thế kia mà luận trước mặt.
Nếu có ai ở trước mặt người mà dạy người phải làm nữ nhân ra sao, dẫu có là Hoàng Đế, cũng sẽ bị người phản bác gay gắt.
Ta lập tức hiểu ra, Hoàng Hậu là cố ý!
Mẫu thân ta có thể nổi giận, có thể phản kích.
Nhưng nay thì không thể.
Ta vội vàng buông tay áo xuống, bước lên phía trước, không chút động tĩnh mà khẽ nắm lấy tay mẫu thân dưới tay áo.
“Cữu mẫu nói rất phải, Uyển Nhi lĩnh giáo rồi.”
Hiểu con chẳng ai bằng mẹ, mẫu thân ta liếc ta một cái bằng ánh mắt khó phát hiện.
Chỉ trong mấy hơi thở, sắc mặt u ám trên mặt người liền tan biến, thay vào đó là nụ cười mời Hoàng Hậu:
“Vài ngày trước phủ mới được vài tấm lụa tơ tằm từ Vân Xuyên, hoàng tẩu có muốn đi xem không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận