Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Chương 44: Sự thật

27/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 35: Giết Vua

Chương trước

Chương sau

Tô Tô nắm chặt giọt lệ Diệt Hồn Châu, viên thần châu trong tay cô tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như chủ nhân của nó sắp tan biến.

Cơn gió nhẹ lướt qua Hoang Uyên, Tô Tô nhìn ra ngoài từ cửa, ánh trăng xanh thu lại sắc thái yêu dị, thần lực từng lớp bao phủ Hoang Uyên.

Nơi nó đi qua, bạch cốt tản mát, phong ấn vàng óng lóe lên trên từng tấc đất của Hoang Uyên.

Lũ yêu quái kinh ngạc thò đầu ra, cất lên những tiếng gào rú.

Câu Ngọc nói: “Tắc Trạch sắp biến mất rồi, hắn sớm đã chống đỡ không nổi nữa. Vạn năm tiêu hao khiến hắn chẳng thể nào giữ được Hoang Uyên, bất lực nhìn yêu quái trốn thoát. Trước khi ngã xuống, hắn tản đi thần hồn, gia cố phong ấn cho Hoang Uyên. Nhưng như hắn đã nói, phong ấn này nhiều nhất chỉ giữ được ba năm nữa thôi.”

Ba năm sau, khi mất đi vị thần trấn giữ, nếu Ma Thần thức tỉnh, yêu quái sẽ tràn ra Hoang Uyên, thiên hạ sẽ đại loạn.

Những điểm sáng màu trắng rơi vào tay Tô Tô, cô cảm nhận được một lực nhẹ nhàng nâng cô lên.

Câu Ngọc nói: “Tắc Trạch muốn đưa ngươi và đứa trẻ ra khỏi Hoang Uyên.”

Quả nhiên, như Câu Ngọc nói, Tô Tô thấy cảnh vật của Hoang Uyên ngày càng xa, vầng trăng xanh kia cũng dần mờ nhạt.

Những dấu ấn màu vàng chớp lóe, cảm nhận được thần linh diệt vong, vô số yêu quái trong Hoang Uyên bắt đầu tìm cách trốn thoát.

Bao gồm cả Tự Nữ, ả vui mừng, muốn lao ra khỏi khe nứt Hoang Uyên.

Một luồng thần lực màu vàng quét qua toàn bộ Hoang Uyên, tất cả yêu quái đều bất động.

Chỉ có thần lực quanh người Tô Tô là dịu dàng, cảnh cuối cùng cô thấy trước khi ngất đi là Hoang Uyên ngày càng xa, cô rơi vào khe nứt.

Thần lực của Tắc Trạch bao bọc lấy cô, ngăn cản cơn gió cắt da trong khe nứt, đưa cô ra khỏi Hoang Uyên.

Khe nứt phát ra ánh vàng, từ từ khép lại.

Bên ngoài Hoang Uyên, là Cực Bắc Thiên Sơn.

Băng tuyết bao phủ, nhìn ra xa chỉ thấy một màu trắng xóa.

Gió lốc trong khe nứt quá dữ dội, Tô Tô chẳng hay biết gì, nằm bất động trên băng tuyết.

Câu Ngọc gọi: “Tiểu chủ nhân, mau tỉnh lại!”

Hàng mi Tô Tô khẽ run, cô mở mắt ra.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, cô biết mình đã ra khỏi Hoang Uyên, bên cạnh là một thân thể nhỏ bé lạnh lẽo.

Chính là đứa trẻ Tô Tô đã cứu từ tay xà yêu.

Mặt đứa trẻ tái nhợt, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo cô, nó vẫn chưa tỉnh lại.

Câu Ngọc nói: “Gió lốc trong khe Hoang Uyên quá mạnh, thân thể thằng bé không tốt, dù có Tắc Trạch bảo vệ, nó vẫn thấy khó chịu.”

Tô Tô đỡ thằng bé dậy, lúc này mới có thời gian quan sát nó.

Thằng bé trông trắng trẻo đáng yêu, khuôn mặt mang nét hồn nhiên non nớt.

Tô Tô nhìn ngắm hồi lâu, không nhịn được nói: “Nhìn đáng yêu hơn Đạm Đài Tẫn hồi nhỏ nhiều.”

Câu Ngọc cũng đồng tình: “Chứ còn gì nữa!”

Lúc nhỏ Đạm Đài Tẫn dù cười vẫn toát lên vẻ âm u, sự ngây thơ hiếm hoi của hắn chỉ xuất hiện khi giết người, khiến ai cũng phải lạnh sống lưng.

“Nhưng dù đáng yêu cũng là một phiền toái. Nhìn thể chất thằng bé là biết có bệnh, mới bị phong bế trong nhược thủy băng quan. Giờ nó bị đánh thức một cách cưỡng ép, không biết có thể sống được bao lâu nữa.” Câu Ngọc nói: “Giờ ngươi phải đi tìm Đạm Đài Tẫn, vậy thằng bé này thì sao?”

Tô Tô đáp: “Trước tiên đưa nó ra khỏi băng sơn, xem có nhà nào có thể nhận nuôi nó không.”

Câu Ngọc quan sát đứa trẻ, nói: “Khó đấy, trừ khi có kỳ ngộ, nếu không với thể chất này, nó không sống nổi đâu. Trời sinh yếu ớt, phải nhờ linh dược trân quý kéo dài mạng sống, giờ mất đi sự bảo hộ, không biết nó còn sống được bao lâu nữa.”

Tô Tô khẽ véo má đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Cuộc sống vốn dĩ là một câu chuyện phản công từ tuyệt cảnh rồi.”

Nếu có thể trưởng thành trong gió bão, tương lai thằng bé nhất định sẽ kiên cường hơn tất cả mọi người.

Trong thời thế này, ai sống được mà dễ dàng chứ?

Câu Ngọc cảm thấy thằng bé này có chút quen mắt, nhưng không nghĩ ra quen ở đâu.

Không thể nhớ nổi, nó dứt khoát không nghĩ nữa.

“Tiểu chủ nhân, ta đi ngủ đây.” Lần này tỉnh lại quá lâu, nó phải nhanh chóng khống chế tổn hao, tiêu hao dù chỉ một chút linh lực cũng có thể khiến Tô Tô không thể quay lại đúng thời điểm trong tương lai được.

Tô Tô nói: “Được.”

Thiên Sơn quá lạnh, Tô Tô vội vàng dùng máu vẽ phù, triệu hồi một con đại bàng khổng lồ. Cô đặt đứa trẻ lên lưng nó, rồi cũng ngồi lên theo.

Đại bàng chở hai người bay ra khỏi Thiên Sơn, nhưng vì máu của Tô Tô không thể duy trì lâu hơn, cô đành để nó hạ xuống gần đó.

Cô cõng đứa trẻ đang hôn mê, tiếp tục đi về phía trước.

Dưới chân Thiên Sơn là một con đường núi quanh co, suối nước chảy xuống từ trên núi, càng đi ra xa, không khí càng trở nên ấm áp.

Trong rừng, những con chim sẻ ríu rít nhảy ra, tò mò nhìn bọn họ.

Đi chưa bao lâu, Tô Tô đã đổ mồ hôi.

Rõ ràng Thiên Sơn lạnh như vậy, vậy mà bên ngoài lại nóng đến thế?

Lúc này, cậu bé trên lưng cô chợt tỉnh lại. Một con sóc nhỏ thò đầu ra, miệng ngậm đầy hạt thông, trốn trên cây nhìn bọn họ.

Hàng mi dài của cậu bé khẽ chớp, nhận ra có người đang cõng mình.

Thiếu nữ nhẹ nhàng thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng như cánh hoa.

Cậu ngây người nhìn nghiêng gương mặt Tô Tô.

Cô dùng một dải lụa tím buộc tóc thành hai búi nhỏ, vài sợi tóc buông xuống bên má, trông vô cùng đáng yêu tinh nghịch.

Cơ thể thiếu nữ mềm mại, cậu bé chợt nhớ đến lời mẫu thân dạy: nam nữ bốn tuổi không được ngồi chung, liền cảm thấy có chút xấu hổ, lặng lẽ rút tay khỏi vai cô.

Tô Tô nhận ra động tĩnh trên lưng, mỉm cười nói: “Ngươi tỉnh rồi à?”

Cậu bé liếc nhìn cô, lại len lén nhìn lần nữa, rồi khẽ giọng đáp: “Ừm, cảm ơn đã cứu ta. Ta nặng lắm, ngươi cõng ta như vậy sẽ rất mệt, thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được.”

Tô Tô càng cảm thấy cậu bé này ngoan ngoãn, bèn làm theo: “Ta tên Diệp Tịch Vụ, còn ngươi tên gì?”

Cậu bé do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Ta tên Tiểu Sơn.”

Cái tên này vừa nghe đã biết không phải tên thật. Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiểu Sơn, Tô Tô cũng không vạch trần cậu.

Một đứa trẻ có thể được phong bế trong băng quan nhược thủy, lại mặc áo gấm dệt từ tơ ngọc tàm, sao có thể mang cái tên “Tiểu Sơn” giản dị như vậy được?

Không biết cậu vốn là con nhà quyền quý nào, lại rơi vào tình cảnh này.

Như Câu Ngọc đã nói, thời buổi loạn lạc, những kẻ quá cao quý đều khó mà sống sót.

Tô Tô nóng đến khó chịu, vừa thả Tiểu Sơn xuống liền lập tức cởi áo choàng, ném sang một bên.

Khuôn mặt Tiểu Sơn lại càng đỏ hơn.

Tô Tô nói: “Tiểu Sơn, ngươi cũng thấy rồi đấy, băng quan của ngươi đã tan chảy hết rồi, ta không có cách nào tìm được nhược thủy để đúc nó lại được. Sau này ngươi định làm thế nào?”

Cô quyết định hỏi ý cậu bé.

Tiểu Sơn nhìn cô, cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể đi theo ngươi không?”

Tô Tô hơi bất ngờ, lắc đầu nói: “Ta có việc quan trọng phải làm, rất nguy hiểm, không thể mang theo ngươi được.”

Đầu ngón tay Tiểu Sơn trắng bệch, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Cậu biết mình là một gánh nặng.

Nếu cậu cố chấp nài nỉ, có lẽ Tô Tô sẽ nghiêm khắc từ chối, nhưng đứa trẻ này quá ngoan, khiến cô có chút áy náy.

Nhưng Tô Tô hiểu, lúc này không thể hành động theo cảm tính.

Rơi vào tay Đạm Đài Tẫn, ngay cả Phiên Nhiên cũng muốn tìm cái chết, huống hồ là một đứa trẻ yếu ớt như thế này.

Hai người đi được một đoạn, trong rừng bỗng vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó, có một giọng đàn ông thô lỗ vang lên: “Mẹ nó chứ, cái thế đạo chó má này! Quân đội nước Chu sắp cướp đến làng chúng ta rồi! Nếu lão tử không biết săn bắn thì sớm đã chết đói rồi!”

Một giọng khác tiếp lời: “Nghe nói bọn chúng đã đánh đến Vũ Châu rồi, không biết Đại Hạ còn có thể chống chọi với đám man di nước Chu kia bao lâu nữa.”

Người đàn ông thô lỗ hừ một tiếng: “Ngươi không biết à? Nước Chu đã đổi hoàng đế rồi!”

“Hả? Đổi hoàng đế rồi?”

“Chuyện mới xảy ra hai ngày trước. Nghe nói hoàng đế nước Chu trước đó bị chính em trai mình giết chết, bây giờ thi thể còn bị treo ở biên giới Mạc Hà kia kìa.”

Người kia vui vẻ nói: “Tên hoàng đế nước Chu trước đây, Đạm Đài Minh Lãng, nuôi yêu quái, khiến dân chúng lầm than. Giờ có tân hoàng đế, chắc cũng không tàn bạo như Đạm Đài Minh Lãng chứ?”

Người đàn ông hừ lạnh cười nhạo: “Ngươi nghĩ tân hoàng đế là người nhân từ lắm sao? Nghe nói hắn bắt được ca ca mình, cũng không vội đăng cơ, mà cắt từng mảnh thịt trên người hắn, móc cả hai mắt ra, đem cho chó hoang ăn. Hai chân chỉ còn trơ lại bộ xương trắng, thu hút ruồi nhặng và côn trùng độc bu lại gặm nhấm. Đạm Đài Minh Lãng bị trói trên cột cờ, chịu đựng suốt ba ngày, mới trút hơi thở cuối cùng. Có người nói, tân hoàng không vội lên ngôi là vì hắn muốn đánh hạ Đại Hạ trước rồi mới đăng cơ.”

Người kia không thể tin nổi: “Nhưng… chẳng phải Đạm Đài Minh Lãng đã nuôi yêu quái sao? Trận chiến ở Mạc Hà, yêu quái mà hắn thuần dưỡng to lớn như một ngọn núi nhỏ, đến cả đại tướng quân Diệp Khiếu cũng thất bại, sao có thể bị tân hoàng giết chết được?”

Bách tính chỉ mong có thể sống những ngày tháng yên ổn, nhưng tân hoàng đế của nước Chu lại còn tàn nhẫn và đáng sợ hơn cả tiên hoàng, khiến ai nấy đều bàng hoàng, khó mà chấp nhận nổi.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Ai mà biết được? Yêu quái dù sao cũng là yêu quái, ngươi nghĩ nó là chó mèo hay sao?”

Hai gã thợ săn tiếp tục đi về phía trước, rồi bất ngờ chạm mặt Tô Tô và Tiểu Sơn.

Hai thợ săn giật mình, nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Một khu rừng hoang vắng thế này, sao lại có một thiếu nữ xinh đẹp và một đứa trẻ? Chẳng lẽ…

Còn chưa kịp để họ đổi sắc mặt, Tô Tô đã lên tiếng hỏi: “Hai vị đại ca, vị tân hoàng đế nước Chu mà các huynh vừa nhắc đến, có phải tên là Đạm Đài Tẫn không?”

Thấy cô giọng điệu ôn hòa, trên người cũng không có chút yêu khí nào, gã đàn ông lúc trước to gan hơn bèn trả lời: “Chúng ta cũng không biết tân hoàng tên gì.”

Nghe họ nói chuyện, Tô Tô hiểu ngay tình thế bên ngoài hiện giờ không ổn chút nào.

Cộng thêm cái thời tiết này nóng đến kỳ lạ, hoàn toàn không giống như thời điểm cô bước vào Hoang Uyên lúc đầu tháng Ba.

“Nếu vậy, bây giờ là tháng mấy rồi?” Tô Tô hỏi.

Gã thợ săn đáp: “Tháng Bảy rồi. Cô nương, cô và đứa trẻ này sao lại xuất hiện giữa rừng vậy?”

Tô Tô đáp: “Ta vốn vào núi tìm thuốc, nhưng không ngờ lại lạc trong rừng suốt một thời gian, chẳng tìm thấy gì cả.”

Người đàn ông nói: “Chỗ bọn ta cũng không yên ổn nữa đâu. Nước Chu đã đánh tới đây, may mà có Tuyên Vương điện hạ đang giữ thành. Cô nương, đừng tìm thuốc làm gì, mau chóng về nhà, cùng người nhà rời khỏi đây sớm thì hơn.”

Hai người này đúng là người tốt.

Tô Tô gật đầu: “Ta biết rồi, sẽ sớm đưa đệ đệ về nhà. Nhưng vừa nãy các huynh nói… đại tướng quân Diệp gia bại trận ở Mạc Hà, là chuyện gì vậy?”

Người thợ săn thở dài nặng nề: “Tiên hoàng nước Chu nuôi một con hổ mày trắng. Yêu quái đó có thân hình cao bằng nửa ngọn núi nhỏ. Hai bên còn chưa kịp giao chiến, quân của đại tướng quân họ Diệp đã bị con hổ mày trắng đó cắn chết gần hết. Lính tráng người thì bỏ chạy, kẻ thì tan tác, chưa kịp đánh đã thua rồi.”

“Mạc Hà thất thủ, giờ đã rơi vào tay nước Chu.”

Tô Tô vội vàng hỏi: “Vậy đại tướng quân họ Diệp có sao không?”

“Nghe nói bị trọng thương, đến nay vẫn còn hôn mê. Tuyên Vương điện hạ đang thay đại tướng quân trấn thủ Vũ Châu.”

Tô Tô nghe xong, lòng nặng trĩu.

Cô không thể ngờ được rằng, dù mình chỉ vào Hoang Uyên chưa đầy ba ngày, nhưng bên ngoài đã trôi qua tận ba tháng.

Xem ra tốc độ dòng chảy thời gian trong Hoang Uyên khác biệt, một khi bước ra, cục diện đã thay đổi nghiêm trọng đến mức này.

Điều duy nhất có thể xem là điểm may mắn, có lẽ chính là sự khác biệt của Hoang Uyên đã khiến cô tạm thời chưa phát tác Kết Xuân Tàm trong người.

Giờ đây, Đạm Đài Tẫn đã giết Đạm Đài Minh Lãng, lại đối đầu với đại quân Đại Hạ của Tiêu Lẫm.

Phụ thân bị thương, đại ca trúng độc ở Gia Dục Quan, nhị ca thì quy thuận Đạm Đài Tẫn, không có một tin tức nào là tốt cả.

Chỉ trong chớp mắt, nhân gian đã đến tháng bảy rồi.

Tô Tô hướng về hai thợ săn cảm ơn, sau đó dẫn Tiểu Sơn tiếp tục đi về phía trước.

“Xuống đến chân núi, chúng ta sẽ phải chia tay rồi.” Tô Tô nói với Tiểu Sơn: “Tỷ tỷ phải đến Vũ Châu, nơi đó đang có chiến sự, không thể mang theo đệ được. Lúc đó tỷ sẽ tìm một gia đình tốt để gửi gắm đệ.”

Tiểu Sơn buồn bã nhìn xuống mặt đất.

Lúc nào cũng vậy, phụ thân lặng lẽ rời xa cậu, mẫu thân cũng rất ít khi đến thăm, sau đó nói là phải đi đến một nơi rất xa. Bây giờ… thiếu nữ trước mắt cũng sắp rời xa cậu.

Tiểu Sơn nói: “Bảo trọng.”

Cậu đã quen với việc chia ly, cũng không biết cơ thể này có thể sống đến năm nào tháng nào. Nàng ta trông không giống người bình thường, nàng có chuyện quan trọng phải làm, chắc chắn không thể mang theo cậu được.

Dù trong lòng Tô Tô lo lắng về Vũ Châu, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Sơn, cô cũng không khỏi mềm lòng.

Cô hái một chiếc lá trúc, nhỏ một giọt máu lên đó, khiến nó biến thành một chú chim nhỏ màu xanh biếc.

Tô Tô đặt chú chim xanh vào lòng bàn tay của Tiểu Sơn.

“Đừng buồn, cái này tặng cho đệ.”

Chú chim ngoan ngoãn dụi dụi vào Tiểu Sơn. Cậu bé mím môi, trong mắt lấp lánh những tia vui mừng.

“Thật sự tặng cho đệ sao?”

Tô Tô mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

Tiểu Sơn cẩn thận hỏi: “Nó sẽ luôn ở bên đệ chứ?”

Tô Tô lắc đầu.

Chỉ là một chiếc lá trúc mà thôi, không tiêu hao nhiều linh lực, nó được tạo ra nhờ sức mạnh của Khuynh Thế Hoa.

Nếu cô chết đi, chú chim nhỏ này sẽ trở lại thành lá trúc.

Thấy cô lắc đầu, Tiểu Sơn sững lại một chút, sau đó thì thầm một cách kiên định: “Đệ sẽ trân trọng nó thật tốt.”

Chú chim nhỏ cất tiếng hót líu lo, rồi bay lên đậu trên vai Tiểu Sơn.

Trong thành Mạc Hà, một thiếu niên áo đen tựa lưng vào ngai vàng.

Hắn ngồi một cách lười biếng, trước mặt là một con hổ mày trắng đang nằm phủ phục. Đôi mắt lạnh lùng của hắn lướt qua những đại thần đang bị trói quỳ dưới điện.

“Kẻ phản nghịch! Ngươi giết vua, không xứng làm tân hoàng.”

“Cho dù hôm nay chúng ta có chết, cũng không bao giờ thần phục ngươi.”

“Ngươi sỉ nhục Chu Đế như vậy, lòng lang dạ sói, nhất định ngươi sẽ không có kết cục tốt.”

Bọn họ đông người, đều là tâm phúc của Đạm Đài Minh Lãng ở nước Chu, theo hắn bao năm nay. Lúc này, không ai chịu thần phục Đạm Đài Tẫn, kẻ đã dùng “tà thuật ngoại đạo” để lên ngôi.

Bên ngoài, thi thể Đạm Đài Minh Lãng vẫn còn bị đóng đinh trên cột cờ. Từ xưa đến nay, chưa từng có một hoàng đế nào chết thảm đến vậy.

Tên súc sinh này, căn bản không phải là người.

Đám văn thần vốn coi trọng khí tiết, nếu bọn họ chịu thần phục tên phản nghịch này, trăm đời sau sử sách sẽ ghi chép bọn họ thế nào đây?

Nghĩ đến điều đó, bọn họ càng hăng máu, cảm thấy mỗi câu chửi rủa Đạm Đài Tẫn đều khiến lòng dạ họ thoải mái hơn.

Tiếng chửi rủa vang dội khắp đại điện, ai nấy đều hò hét không ngớt.

Mấy tướng lĩnh của tộc Di Nguyệt đứng một bên quan sát Đạm Đài Tẫn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hết Chương 35: Giết Vua.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page