Danh sách chương

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

21/04/2025

Chương 2: Phạt quỳ

21/04/2025

Chương 3: Chăm sóc

21/04/2025

Chương 4: Ghét sao?

21/04/2025

Chương 5: Quá khứ

21/04/2025

Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người

21/04/2025

Chương 7: Kết Xuân Tàm

21/04/2025

Chương 8: Bí mật

21/04/2025

Chương 9: Thứ tỷ

21/04/2025

Chương 10: Rực rỡ

21/04/2025

Chương 11: Thoát hiểm

21/04/2025

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

21/04/2025

Chương 13: Lòng báo thù

21/04/2025

Chương 14: Tà Cốt

21/04/2025

Chương 15: Mộng Yểm

21/04/2025

Chương 16: Bạc tình

21/04/2025

Chương 17: Tan vỡ

21/04/2025

Chương 18: Phẫn nộ của hắn

21/04/2025

Chương 19: Kẹo đậu

21/04/2025

Chương 20: Chu Sa

21/04/2025

Chương 21: Người trong lòng

21/04/2025

Chương 22: Thổ lộ

22/04/2025

Chương 23: Tàn nhẫn

22/04/2025

Chương 24: Vô phương cứu chữa

22/04/2025

Chương 25: Sát ý

22/04/2025

Chương 26: Trùng Phùng

22/04/2025

Chương 27: Khó xử

22/04/2025

Chương 28: Bảo vệ

22/04/2025

Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa

22/04/2025

Chương 30: Tranh đoạt

22/04/2025

Chương 31: Trong lồng

23/04/2025

Chương 32: Thành Toàn

23/04/2025

Chương 33: Trốn thoát

23/04/2025

Chương 34: Tơ tình

23/04/2025

Chương 35: Giết Vua

23/04/2025

Chương 36: Trở về

24/04/2025

Chương 37: Hiến tế

24/04/2025

Chương 38: Đối Đầu

24/04/2025

Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh

24/04/2025

Chương 40: Công chúa Trai tộc

24/04/2025

Chương 41: Hận ý

24/04/2025

Chương 42: Thần tâm

25/04/2025

Chương 43: Là tiên

25/04/2025

Chương 44: Sự thật

27/04/2025

Trường Nguyệt Tẫn Minh

Chương 34: Tơ tình

Chương trước

Chương sau

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Phiên Nhiên nữa, Tô Tô mới bước vào trong khe nứt.

Trời đất quay cuồng, cô còn chưa kịp phản ứng đã rơi xuống từ không trung.

Không biết đã bao lâu, Tô Tô rơi mạnh xuống đất, phát ra một tiếng rên đau đớn.

Cô lồm cồm bò dậy, vừa đau vừa buồn cười. Yêu hồ vậy mà cuối cùng còn chơi cô một vố, có lẽ do trước đó tích tụ oán hận, cố tình không nói cho Tô Tô biết rằng khi bước vào Hoang Uyên sẽ liên tục rơi xuống, khiến cô phải chịu chút khổ sở.

Nơi này trông giống như một nghĩa địa, trong không trung lơ lửng thứ gì đó tựa như tro bụi, trên trời thậm chí còn có một vầng trăng xanh.

Tô Tô kinh ngạc nhìn chằm chằm vầng trăng ấy một lúc lâu, Câu Ngọc lên tiếng: “Đó là Trăng Yêu, chỉ có Hoang Uyên mới có.”

Tô Tô hỏi: “Ngươi sao lại tỉnh rồi?”

Câu Ngọc đáp: “Người sắp đi tìm Thần Quy, ta không yên tâm lắm. Tiểu chủ nhân! Xin người cố gắng đừng chạm vào tro bụi trong không trung, những thứ này đều do trọc khí hóa thành, bây giờ người chỉ là một người phàm, chạm vào nhiều sẽ giảm thọ đấy.”

Nói xong, nó mới nhớ ra trong cơ thể Tô Tô có Tử Sắc Khuynh Thế Hoa, lời này nói ra cũng bằng thừa. Số phận đời này đã định trước, chỉ là không biết cô sẽ chết theo cách nào.

Tô Tô ngước nhìn, lối vào Hoang Uyên hoang tàn xơ xác.

Cỏ dại mọc um tùm, đất dưới chân bốc lên mùi hôi thối, mục rữa. Rắn, côn trùng, chuột và kiến bò qua bò lại, trên cây còn có vài con dơi với đôi mắt đỏ như máu đang nhìn cô chằm chằm.

Câu Ngọc nói: “Chúng chỉ là những yêu vật cấp thấp, không cần để ý đến, chúng ta đi tìm tiền bối Thần Quy là được.”

Tô Tô gật đầu, vạch cỏ dại tiếp tục đi vào trong.

“Vậy thì tiền bối ở đâu?”

Câu Ngọc trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Từ trận đại chiến thần ma lần trước đến nay đã qua mấy vạn năm. Thần Quy có huyết mạch Huyền Vũ thượng cổ, đã trấn thủ Hoang Uyên suốt vạn năm, có lẽ ý thức của ngài đã hòa vào Hoang Uyên rồi. Có thể bây giờ ngài chỉ là một cái cây, một bụi cỏ nào đó trong vùng đất này thôi, ngươi phải để ý thật kỹ.”

Tô Tô nói: “Những yêu quái như Thất Vĩ Hồ trốn ra khỏi Hoang Uyên, không biết tiền bối có hay biết không?”

Câu Ngọc thở dài: “Dù có biết, ngài cũng không thể bước ra khỏi Hoang Uyên để bắt những yêu vật đã trốn thoát được.”

Dù sao, hàng vạn yêu ma vẫn còn bị trấn áp bên trong Hoang Uyên.

Vừa trò chuyện, Tô Tô vừa quan sát xung quanh.

Hoang Uyên giống như một ngôi mộ khổng lồ, mở rộng cái miệng âm u của nó.

Tứ phía không thể xác định phương hướng, cứ như một vùng đất hoang không có điểm tận cùng. Đi được một đoạn, Tô Tô bắt gặp mấy bộ xương trắng.

Câu Ngọc nói: “Những tiểu yêu bị ném vào Hoang Uyên phong ấn ngày trước, bây giờ có lẽ đã trở thành đại yêu rồi, còn những đại yêu năm xưa, e rằng cũng đã chết già trong này.”

Nhưng yêu vật thì hoang dã phóng túng, chưa biết chừng trong Hoang Uyên này, chúng vẫn sinh sản ra tiểu yêu ma. Một số loài yêu quái có khả năng sinh sản yếu, nhưng cũng có loài rất mạnh mẽ.

Câu Ngọc không muốn nhắc đến sự phóng đãng của đám yêu vật kia, sợ làm hư đứa nhỏ Tô Tô của nó.

Nhưng may mắn là, Ma Thần không để lại hậu duệ, nếu không thế giới này sẽ loạn hết cả. Câu Ngọc nghĩ thầm, cũng có thể là do Ma Thần “không được”, vì trong sử sách ghi lại, Ma Thần là kẻ tàn nhẫn, thích giết chóc, chưa từng nghe nói y có hứng thú với nữ nhân, ngay cả Đạm Đài Tẫn cũng không ngoại lệ.

Chỉ là không biết y có quan hệ gì với vị hữu hộ pháp xinh đẹp kia hay không.

Đột nhiên, Tô Tô nói: “Có tiếng động.”

Không đợi Câu Ngọc dặn dò, cô lập tức tìm chỗ ẩn nấp.

Ngay bên cạnh có mấy bộ xương, Tô Tô đẩy chúng ra xa một chút, nín thở, trốn sau tảng đá đen.

Tiếng bước chân lạo xạo vang lên, Tô Tô lặng lẽ nhìn qua khe hở, thấy mấy con rắn đang vây quanh một cỗ băng quan.

Một nữ nhân thân người đuôi rắn xoay quanh băng quan, giận dữ nói: “Bảo các ngươi đi tìm khe nứt, thế mà lại tìm về thứ này, một lũ vô dụng!”

Những con tiểu xà rít lên, thè lưỡi: “Tự Nữ bớt giận, bọn ta vừa nhìn thấy khe nứt thì thứ này từ trên trời rơi xuống, đập ngất bọn ta, đến khi bọn ta tỉnh lại, khe nứt đã biến mất rồi.”

Nữ yêu xà được gọi là “Tự Nữ” lửa giận bừng bừng, quan sát băng quan: “Đây là con người? Các ngươi vậy mà bị một đứa trẻ nhân loại đập ngất? Ta khó khăn lắm mới luyện thành Vô Giới Ngọc, thế mà lại bị đập nát trong tay mấy tên ngu xuẩn các ngươi!”

Nàng ta tức giận vô cùng, cuối cùng đành miễn cưỡng kiềm chế cơn giận, liếm môi nói:
“Thôi được rồi, lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt người, cứ ăn hắn trước đã.”

Nói xong, nàng ta đưa tay chạm vào băng quan, thử mở ra.

Thế nhưng một tia sáng vàng bắn ra, khiến nàng ta rít lên một tiếng, rút tay về. Bàn tay nàng ta bị thiêu đốt đến mức đỏ rực, rướm máu.

Nàng ta nhìn đứa trẻ trong băng quan với ánh mắt đầy nghi hoặc, lần này trong mắt còn thêm vài phần hứng thú.

“Băng quan ngưng tụ từ Nhược Thủy.”

Nghe thấy lời này, Câu Ngọc cũng kinh ngạc:

“Trong trận chiến giữa thần và ma năm đó, Nhược Thủy từng một lần chảy xuống nhân gian. Nhưng bao nhiêu năm qua, đáng lẽ nó đã dần cạn kiệt, không ngờ vẫn có kẻ thu thập được Nhược Thủy, còn nghĩ cách tạo thành băng quan.”

Tô Tô hỏi: “Băng quan ngưng từ Nhược Thủy có tác dụng gì?”

Câu Ngọc đáp: “Bảo toàn thân thể không bị hủy hoại, duy trì sự sống. Chưa nói đến chuyện khác, quá trình ngưng tụ băng quan đã cực kỳ khó khăn. Người nằm trong băng quan này nhất định là một nhân vật quan trọng.”

Tô Tô lập tức liên tưởng: “Giống như Minh La Châu sao?”

Câu Ngọc lắc đầu: “Không giống, Minh La Châu chỉ giúp bảo toàn thi thể, nhưng băng quan Nhược Thủy còn có thể chữa trị thân thể, lợi hại hơn nhiều.”

Trong lúc Tô Tô và Câu Ngọc trò chuyện, nữ xà yêu kia giơ tay lên, phát ra ánh sáng màu nâu, thử hòa tan băng quan.

Câu Ngọc nhìn ra ý đồ của nàng ta liền nói: “Nếu ngươi muốn cứu đứa trẻ kia, tốt nhất hãy hành động lén lút. Nữ xà yêu kia không thể làm tan băng quan trong chốc lát, đợi nàng ta rời đi, chỉ còn lại tiểu xà canh giữ, ngươi hãy ra tay.”

Tô Tô gật đầu: “Được.”

Quả nhiên, đúng như Câu Ngọc nói, nữ xà yêu giày vò một lúc rồi rời đi.

Chỉ còn lại một bầy tiểu xà trông coi băng quan.

Một đám rắn chen chúc nhìn trông rất ghê tởm.

Tô Tô rùng mình một cái, xé một góc váy, cắn đầu ngón tay vẽ hai lá bùa.

Máu thịt của cô sau khi dung hợp với Khuynh Thế Hoa còn quý hơn cả chu sa của mãnh thú.

Tô Tô bấm niệm quyết: “Đi!”

Lá bùa hóa thành một con chim ưng sắc bén, lao vào đám rắn.

Chim ưng vốn là thiên địch của rắn, khiến chúng hoảng loạn trong thoáng chốc. Đến khi phát hiện “con chim ưng khổng lồ” này không ăn chúng mà chỉ quắp lấy băng quan bay đi, bọn rắn mới phản ứng lại.

Chim ưng bay đến trước mặt Tô Tô, cô nhanh chóng dán một lá bùa khác lên băng quan, chẳng kịp nhìn đứa trẻ bên trong, thu nhỏ băng quan lại, nhét vào trong tay áo rồi bỏ chạy.

Câu Ngọc thúc giục: “Chạy nhanh lên, bọn rắn đuổi theo rồi!”

Tô Tô không dám ngoảnh lại, lúc này vô cùng nhớ tới đôi cánh của mình.

Cô chạy bạt mạng trong Hoang Uyên, sau lưng là một bầy rắn chen chúc đuổi theo.

May mà bọn yêu vật cấp thấp này không đủ thông minh, Tô Tô dùng mấy thuật che mắt, chúng liền mất dấu.

Vừa định thở phào, vai Tô Tô đột nhiên bị ai đó vỗ một chưởng.

Cô không kịp phản ứng, bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nữ xà yêu uốn éo thân hình, nhìn cô bằng ánh mắt độc ác.

Câu Ngọc than thở: “Tiêu rồi tiêu rồi, đánh kẻ nhỏ, lại kéo tới kẻ lớn rồi.”

Tô Tô lau máu ở khóe miệng, không dám phí lời với Câu Ngọc, vội vàng bò dậy định chạy tiếp.

Chỉ một chưởng vừa rồi mà cô cảm giác như xương vai mình gần như vỡ vụn. Nếu không nhờ có Khuynh Thế Hoa trong người chắc cô đã chết tại chỗ rồi.

Câu Ngọc cuống quýt nghĩ kế: “Tô Tô, hay là ném băng quan lại cho ả đi, chúng ta chạy thoát thân trước rồi tính.”

Tô Tô đáp: “Cho ả chúng ta cũng chạy không thoát.” Xà yêu chắc chắn sẽ không tha cho cô.

Lúc này, Tô Tô bỗng nhớ đến Đạm Đài Tẫn. Kẻ biến thái đó rất giỏi đối phó yêu quái, nhưng lại không đánh nổi cô. Hắn đúng là khắc tinh của yêu quái mà.

Thân thể nữ xà yêu phình to, trong chớp mắt biến thành một con cự mãng vằn xanh, chặn đường Tô Tô.

Nàng ta híp mắt, rít lên: “Tại sao trên người ngươi lại có mùi của con tiện nhân đó?”

Nàng ta thè lưỡi rắn, cảm nhận mùi hương trong không khí.

Tô Tô lặng lẽ lùi lại, nhớ đến giọt tâm huyết từng dung nhập vào mi tâm mình, liền hỏi: “Ngươi nói đến Phiên Nhiên sao?”

Xà yêu lạnh lùng: “Ngươi biết con tiện nhân đó sao?”

Tô Tô thầm nghĩ, thì ra là kẻ thù của Phiên Nhiên. Cũng đúng thôi, cùng bị giam trong Hoang Uyên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Nhưng xà yêu này rõ ràng lợi hại hơn Thất Vĩ Hồ rất nhiều, nàng ta hoàn toàn không có cửa đánh lại.

Mắt cô xoay chuyển, nhanh trí đáp: “Đúng, ta biết. Ta và con hồ ly bảy đuôi đó là kẻ thù.”

Xà yêu quả nhiên chưa vội ra tay, mà lộ vẻ kỳ quái: “Hồ ly bảy đuôi? Con tiện nhân đó không phải cửu vĩ hồ sao?”

Một lát sau, xà yêu bỗng cười ha hả: “Thì ra là vậy! Con tiện nhân Phiên Nhiên đó đã cưỡng ép xuyên qua khe nứt, tự chặt đứt hai đuôi, hủy đi hàng ngàn năm đạo hạnh. Ngươi còn sống, vậy chắc chắn nó đã chết rồi.”

Tô Tô ngẩn người, không ngờ Phiên Nhiên vốn dĩ là một con hồ ly chín đuôi sao?

Nhớ lại chuyện lúc nãy xà yêu sai tiểu xà đi thăm dò đường, cô chợt hiểu ra. Muốn xuyên qua khe nứt, yêu ma phải trả một cái giá rất lớn, không chỉ mất đi hàng ngàn năm tu vi, thậm chí có thể là vạn năm.

Có lẽ trước đây xà yêu không phải là đối thủ của Phiên Nhiên, nhưng sau khi thoát ra ngoài, Phiên Nhiên trở nên cực kỳ suy yếu, ngay cả phàm nhân cũng không đánh lại.

Chẳng trách xà yêu không dám tự mình bỏ trốn, chỉ dám đứng ngoài quan sát.

Xà yêu thè lưỡi, lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ thù của nó, nhưng ta vẫn sẽ ăn ngươi.”

Nói xong, chiếc đuôi rắn của nàng ta vung mạnh về phía Tô Tô.

Tô Tô đã có chuẩn bị nên cô né được rồi lập tức té lẹ..

Cô hoảng loạn lao đi, không kịp nhìn phía trước là đâu, chỉ biết tránh né liên tục.

Xà yêu không vội vàng đuổi theo mà chậm rãi trêu đùa Tô Tô.

Nàng ta nâng tay lên, lập tức Tô Tô bị nhấc bổng lên không trung, đau đớn ôm chặt lấy cổ.

Xà yêu cười khanh khách, ngón tay siết chặt hơn: “Chỉ là một phàm nhân nhỏ bé mà dám đấu với ta sao?”

Băng quan trong tay áo Tô Tô rơi xuống đất, khôi phục kích thước ban đầu. Máu từ người cô nhỏ xuống băng quan.

Xà yêu mải mê tận hưởng khoái cảm giết chóc mà không để ý rằng, băng quan Nhược Thủy khẽ rung lên, có dấu hiệu tan chảy.

Câu Ngọc thấy tình thế nguy cấp, vốn định liều mạng, không ngờ băng quan đột nhiên xoay tròn, bắn thẳng về phía xà yêu, khiến nàng ta bị đánh bật ra xa.

Xà yêu thét lên đau đớn, Nhược Thủy tan chảy, phủ lên người nàng ta.

Nàng ta hóa thành một con cự mãng, lăn lộn trên mặt đất.

Tô Tô rơi xuống đất, trước mắt là một đứa trẻ sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn cô.

Cô nhịn cơn đau, thấy đứa nhỏ tay chân mềm nhũn, bèn ngồi xuống trước mặt cậu:
“Nào, để tỷ tỷ cõng ngươi chạy.”

Đôi mắt đứa trẻ long lanh nước, nhìn cô một lúc, sau đó vươn tay ôm lấy cổ cô, trèo lên lưng.

Tô Tô cố nén vị tanh trong cổ họng, cõng theo cậu bé, loạng choạng chạy đi.

Cậu bé ngoan ngoãn nằm trên lưng cô, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía xà yêu, mím môi nói: “Yêu quái lại đuổi theo rồi.”

Thấy Tô Tô chạy rất vất vả, cậu bé nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ để ta xuống, tự mình chạy đi.”

Tô Tô đáp: “Nếu ngươi thực sự muốn giúp ta thì hãy nhìn xem chúng ta nên chạy về hướng nào.”

Cậu bé ngẩn người, cuối cùng ngập ngừng nói: “Bên trái hình như có một ngôi tông miếu.”

Tô Tô quyết định liều một phen, lập tức chạy về phía bên trái.

Xà yêu đuổi đến, vừa nhìn thấy tông miếu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nàng ta không cam lòng trừng mắt nhìn Tô Tô và đứa trẻ, nghiến răng rồi rời đi.

Tô Tô chạy vào trong tông miếu, cậu bé quay đầu nhìn lại, nói: “Yêu quái không đuổi theo nữa rồi.”

Câu Ngọc vui mừng reo lên: “Tô Tô, nhìn bên kia kìa!”

Chỉ thấy trên một tấm bồ đoàn phủ đầy bụi, có một nam tử tóc trắng đang nhắm mắt tọa thiền.

Trên người hắn không có yêu khí, xung quanh tỏa ra quầng sáng trắng dịu dàng, khí tức thanh khiết và linh thiêng.

Cảm nhận được kết giới dao động, nam tử chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt ấy… cô độc mà thê lương, vừa lạnh lẽo, lại như chứa đầy bi thương.

Một ánh nhìn như ngàn năm trôi qua, Tô Tô như thể từ trong mắt hắn thấy được thời gian lặng lẽ trôi.

Cô chợt nhớ ra, hắn rõ ràng là một vị thần, thế nhưng lại bị giam cầm trong Hoang Uyên, cùng hàng vạn yêu ma, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Mũi cô cay xè.

Tô Tô nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống, nghiêm cẩn quỳ xuống dập đầu.

“Tiền bối, vãn bối Lê Tô Tô, bất đắc dĩ mới phải xông vào nơi này, đã làm kinh động ngài, xin hãy thứ lỗi.”

Nam tử với đôi mắt bạc nhìn cô, không hề trách móc, ngược lại trong mắt còn mang theo chút vui mừng: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

Tô Tô kinh ngạc ngẩng đầu, đứa trẻ phía sau cũng ngơ ngác không hiểu.

Nam tử không nói gì, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, đứa trẻ đã ngất đi.

Hắn nhìn Tô Tô, nói: “Ngươi hãy tiến lên đây.”

Tô Tô lập tức bước tới. Khi đến gần, cô mới phát hiện thân thể nam tử đã gần như trong suốt.

Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ấn đường của cô.

Chính là vị trí chu sa trên trán cô.

“Ta tên là Tắc Trạch.” Hắn dịu dàng nói.

Những vết thương bên trong do xà yêu gây ra trên người Tô Tô dần dần hồi phục.

Cô mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, chăm chú nhìn Tắc Trạch, không chớp mắt.

Hắn khẽ cười, đôi mắt bạc phản chiếu tia sáng dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Tiểu hữu thật kiên cường.”

Được vị thần cuối cùng của thế gian khen ngợi, Tô Tô hiếm khi bộc lộ dáng vẻ trẻ con, tay chân luống cuống, lại không kìm được nụ cười ngượng ngùng.

Ngay cả Câu Ngọc cũng ngạc nhiên thốt lên: “Tô Tô, ngươi mà cũng biết xấu hổ sao?”

Tắc Trạch cúi mắt, chậm rãi nói: “Thì ra là Cửu Thiên Câu Ngọc, thật hiếm có.”

Câu Ngọc lập tức cũng ngượng ngùng, bao nhiêu năm qua, chưa từng có ai nhận ra thân phận thực sự của nó. Giờ đây Tắc Trạch vừa nhìn đã gọi ra tên nó, khiến nó cảm thấy mặt nóng bừng.

Tắc Trạch không vạch trần sự lúng túng của Câu Ngọc, giọng nói vẫn nhẹ nhàng ôn hòa, hướng về Tô Tô: “Ta đã canh giữ Hoang Uyên quá lâu, thần lực dần tiêu tán, kết giới suy yếu, khiến Hoang Uyên xuất hiện khe nứt. Thế giới này, sắp sửa bị yêu ma hoành hành rồi.”

Tô Tô nói: “Vãn bối đến đây chính vì chuyện này. Phụ thân và các trưởng lão hy vọng ta có thể thay đổi tất cả những gì đã xảy ra năm trăm năm trước, rút bỏ tà cốt, ngăn cản Ma Thần thức tỉnh. Xin tiền bối chỉ giáo cách thực hiện.”

Tắc Trạch nói: “Nhổ bỏ tà cốt không phải là chuyện dễ dàng, dù phải trả bất cứ giá nào, ngươi cũng không ngần ngại sao?”

Tô Tô kiên định gật đầu.

Ánh mắt bạc của Tắc Trạch trong trẻo mà sạch sẽ, hắn không nói lời khích lệ, cũng không bày tỏ sự bi quan, chỉ ôn hòa bao dung: “Đã vậy, tiểu hữu cứ thử xem.”

Hắn mở tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên châu phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Viên châu rời khỏi tay Tắc Trạch, bay thẳng vào tay Tô Tô.

Câu Ngọc chăm chú nhìn kỹ, kinh ngạc thốt lên: “Đây là… Diệt Hồn Châu Lệ! Ta từng nghe nói, Diệt Hồn Châu Lệ có thể hóa thành chín cây Thần Đinh, đóng vào cơ thể tà ma. Nhưng từ trước đến nay, chưa từng có ai nhìn thấy vật này.”

“Chỉ khi thần sắp tan biến, mới có thể hóa ra Diệt Hồn Châu Lệ.”

Tô Tô ngẩng đầu, giọng lắp bắp: “Ngài… ngài…”

Tắc Trạch mỉm cười: “Ta sắp tan biến rồi.”

Giọng nói của hắn bình thản, nhưng Tô Tô và Câu Ngọc lại không biết phải đáp thế nào.

Hồi lâu, Câu Ngọc khẽ hỏi: “Diệt Hồn Châu Lệ làm sao có thể biến thành Thần Đinh, tiêu diệt tà cốt?”

Chuyện này chưa từng có ai làm qua nên chẳng ai có kinh nghiệm cả.

Tắc Trạch nhìn về phía Tô Tô.

“Trên thế gian này, cách duy nhất để rút bỏ tà cốt, chính là mở trái tim của Ma Thần, để Diệt Hồn Châu Lệ hóa thành chín cây Thần Đinh, từng cây từng cây đóng vào tim hắn.”

Tô Tô lắp bắp, không thể tin nổi: “Mở… mở trái tim hắn sao?”

Không phải đúng theo nghĩa mà cô đang nghĩ đấy chứ?

Tắc Trạch mỉm cười nói: “Tiểu hữu thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ý ta. Phong ấn Hoang Uyên trong vòng ba năm chắc chắn sẽ vỡ, ngươi chỉ có ba năm để đóng chín cây Thần Đinh vào tim hắn.”

“Nhưng…” Tắc Trạch nhìn Tô Tô, giọng nói khẽ khàng: “Thế gian ít ai biết rằng, Ma Thần không hề có tình cảm.”

Tô Tô siết chặt viên thần châu trong tay.

Đến cả Câu Ngọc cũng sững sờ.

Tô Tô còn muốn nói gì đó, nhưng Tắc Trạch đã khép mắt lại.

Vị thần tóc trắng, thân hình dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng tan biến vào hư không.

Hết Chương 34: Tơ tình.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page