Lấy Đâu Ra Con? 

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Bạn học cũ?

 

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mà chẳng nhớ ra nổi là ai. 

 

Hắn đừng hòng dùng mấy trò kéo quan hệ để trốn tránh trách nhiệm pháp luật.

 

8.

 

“Tần Lãng, tôi là Viên Thiên Tứ đây!”

 

Nghe cái tên này, ký ức tôi mới khớp lại với một cái bóng mơ hồ trong quá khứ.

 

Hồi còn học tiểu học ở quê, đúng là có một người như vậy, nhưng sau khi tốt nghiệp tiểu học thì chẳng còn liên lạc gì nữa.

 

Lý do khiến tôi còn nhớ được người này, là vì hắn tự xưng là “Long tử”.

 

Ngày hắn sinh ra thì trời mưa, đúng sinh nhật một tuổi cũng lại mưa.

 

Từ đó mẹ hắn cứ đi đâu cũng rêu rao: “Con trai tôi là long tử, trời ban cho đấy!”

 

Chính vì lẽ đó, Viên Thiên Tứ được nuông chiều đến mức chẳng còn biết trời cao đất dày là gì.

 

Thời còn đi học, hay gây gổ đánh nhau với bạn bè, giáo viên gọi phụ huynh lên mấy lần.

 

Mẹ hắn đến trường không cần biết đúng sai, xông vào tát luôn bạn học vừa cãi nhau với con mình.

 

“Con tao là long tử, mày là cái thá gì!”

 

Nếu hôm ấy phụ huynh của bên kia không đến kịp, chắc chắn đã có án mạng học đường.

 

Từ đó về sau không ai dám lại gần, ai cũng biết hắn có một bà mẹ hung hãn vô lý.

 

Nhưng hắn lại lấy đó làm tự hào, tưởng rằng chính vì nắm đấm của mình mà mọi người sợ hãi, đến mức tự phong là Long Vương.

 

9.

 

“Nhớ ra rồi chứ? Bạn học cũ à?” Viên Thiên Tứ nhìn tôi đầy mong chờ.

 

Tôi trong lòng chỉ thấy ghê tởm. 

 

Ruồi thì chỉ kêu vo ve, còn hắn thì như một cục phân – dính vào người là thối cả đời.

 

“Các anh cảnh sát, tôi không quen người này. Tôi yêu cầu bên gây hại phải bồi thường toàn bộ thiệt hại về căn nhà. Đồng thời tôi cũng sẽ nộp đơn kiện lên tòa án.”

 

“Cùng là bạn học cũ, mà cậu nhỏ mọn thế? Tính toán chi li như vậy làm gì? Nào nào, ăn trứng đỏ đi, đây là của cháu trai lớn của cậu đó.”

 

Vừa nói vừa lấy từ túi ra mấy quả trứng đỏ đưa cho tôi.

 

Thấy tôi không đưa tay nhận, Viên Thiên Tứ tỏ ra giận dữ: “Chẳng lẽ vì tôi có con rồi, nên cậu ghen tỵ với tôi? Đến trứng cũng không buồn nhận?”

 

“Tôi là long tử, con trai tôi là long tôn, được sinh ra trong nhà cậu là phúc đức mà cậu phải tu mấy đời mới có được đó!”

 

“Đúng vậy! Cháu trai lớn nhà tôi sinh ra ở nhà cậu, đó là phước phần của nhà cậu mấy đời mới tích được!”

 

Hai người đàn bà bên cạnh cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện, không làm loạn nữa mà lập tức hùa theo.

 

Long tử! Long tôn!

 

Mấy cảnh sát bên cạnh nghe đến đoạn này, nhìn cả nhà họ như đang nhìn một lũ thần kinh.

 

Thời đại nào rồi mà còn mê tín tự ám thị kiểu đó?

 

10.

 

Tôi không thèm để ý đến Viên Thiên Tứ, tiếp tục nhấn mạnh với cảnh sát: “Các anh cảnh sát, tôi vẫn giữ nguyên yêu cầu ban đầu. Tôi đề nghị kiểm kê toàn bộ tài sản thiệt hại trong căn hộ và yêu cầu bồi thường đúng giá trị gốc.”

 

“Tất cả chi phí trang trí nội thất đều có video chứng minh, hóa đơn và lịch sử thanh toán rõ ràng.”

 

Vừa nói tôi vừa mở đoạn video từng quay cho bạn gái xem sau khi hoàn thiện nhà, lúc ấy cô ấy đang đi học xa nên tôi quay một video one-shot toàn cảnh.

 

Bây giờ thì đúng là dùng đến rồi.

 

Thấy căn hộ trong video được thiết kế theo phong cách kem Pháp trắng tinh khôi, sắc mặt cảnh sát cũng thay đổi rõ rệt.

 

Nhìn sang biểu cảm của nhà Viên Thiên Tứ, có phần thương hại nhưng cũng ngán ngẩm.

 

“Khóa mật mã bị phá: 4.500 tệ, tivi LCD 100 inch: 23.000, thảm trắng thủ công: 5.000, ghế sofa da thật: 30.000…”

 

“Các anh cảnh sát, chúng tôi chỉ mượn nhà của cậu ta thôi, sao lại phải bồi thường?” Mẹ của Viên Thiên Tứ đứng bên hét lên bất mãn.

 

“Chủ nhà không đồng ý mà tự ý dọn vào ở là vi phạm pháp luật, bà có biết không?”

 

“Cảnh sát các anh đúng là trắng đen lẫn lộn! Mọi người mau đến xem đi, cảnh sát thông đồng với người khác để lừa đảo!” Vừa nói bà ta lại nằm lăn ra sàn nhà, gào khóc ăn vạ.

 

“Hiện giờ hành vi của các người đã cấu thành cản trở người thi hành công vụ. Khuyên các người nên hợp tác cho tốt.”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page