Chương 1: Âm Sơn thị
21/04/2025
Chương 2: Yêu Quỷ Mặc Lân
21/04/2025
Chương 3: Tiếng chuông Sơn Quỷ Long Linh
21/04/2025
Chương 4: Gả đến Cửu U
21/04/2025
Chương 5: Giáo dưỡng
21/04/2025
Chương 6: Xung đột
21/04/2025
Chương 7: Rơi xuống địa ngục
21/04/2025
Chương 8: Mầm mống tai họa
21/04/2025
Chương 9: Chó săn của Tiên đô Ngọc Kinh
21/04/2025
Chương 10: Can gián
21/04/2025
Chương 11: Nàng muốn sống ở Cực Dạ cung?
21/04/2025
Chương 12: Lời giải thích
21/04/2025
Chương 13: Bà mẹ chồng ác độc Sơn Tiêu
21/04/2025
Chương 14: Phái Hàng Ma
21/04/2025
Chương 16: Đàn Ninh
21/04/2025
Chương 15: Vu oan
21/04/2025
Chương 17: Phòng luyện ngọc
21/04/2025
Chương 18: Giao nhiệm vụ
21/04/2025
Chương 19: Bị thương
21/04/2025
Chương 20: Mời Tôn chủ tắm rửa
21/04/2025
Chương 21: Tiết kiệm
21/04/2025
Chương 22: Ta thích
21/04/2025
Chương 23:
21/04/2025
Chương 24:
21/04/2025
Chương 25:
21/04/2025
Chương 26:
21/04/2025
Chương 27:
21/04/2025
Chương 28:
21/04/2025
Chương 29:
21/04/2025
Chương 30:
21/04/2025
Chương 31:
21/04/2025
Chương 32:
21/04/2025
Chương 33:
21/04/2025
Chương 34:
21/04/2025
Chương 35:
21/04/2025
Chương 36:
21/04/2025
Chương 37:
21/04/2025
Chương 38:
21/04/2025
Chương 39:
21/04/2025
Chương 40:
21/04/2025
Chương 41:
21/04/2025
Chương 42:
21/04/2025
Chương 43:
21/04/2025
Chương 44:
21/04/2025
Chương 45:
21/04/2025
Chương 46:
21/04/2025
Chương 47:
21/04/2025
Chương 48:
21/04/2025
Chương 49:
21/04/2025
Chương 50:
21/04/2025
Chương 52:
21/04/2025
Chương 51:
21/04/2025
Chương 53: Vật trong túi
21/04/2025
Chương 54: Truyền tin
21/04/2025
Chương 55: Một tháng nghỉ một lần
21/04/2025
Chương 56: Phu quân của ta là cường giả hiếm có trên đời
21/04/2025
Chương 57: Nghe đã lắm
21/04/2025
Chương 58: Về Cửu U
21/04/2025
Chương 59: Ngắm hoa đăng
21/04/2025
Chương 60: Phổ tượng
21/04/2025
Chương 62: Nắm tay
21/04/2025
Chương 61: Đây là mùi của quần áo mới
21/04/2025
Chương 63: Thế tộc?
21/04/2025
Chương 64: Tức Mặc thị
21/04/2025
Chương 65: Yến Lương Nghĩa
21/04/2025
Chương 66: Bắm đom đóm
21/04/2025
Chương 67: Tức Mặc Khôi
21/04/2025
Chương 68: Cửu Phương Chương Hoa
21/04/2025
Chương 69: Yến Vô Thứ
21/04/2025
Chương 70: Xỉu
21/04/2025
Chương 71: Có chuyện gì ồn ào vậy?
21/04/2025
Chương 72: Người đời đồn đại
21/04/2025
Chương 73: Kẻ ngốc lắm tiền
21/04/2025
Chương 74: Hắn tự tay làm
21/04/2025
Chương 75: Chẳng thể làm gì cả
21/04/2025
Chương 76: Chỉ có miệng cứng
21/04/2025
Chương 77: guyệt Nương
21/04/2025
Chương 78: Biết sửa pháp khí
21/04/2025
Chương 79: Một vạn kim
21/04/2025
Chương 80: Năm tay
21/04/2025
Chương 81: Ký ức không tốt đẹp
21/04/2025
Chương 82: Nàng muốn làm gì?
21/04/2025
Chương 83: Ân nhân
21/04/2025
Chương 84: Ngươi có hiểu không?
21/04/2025
Chương 85: Đại tang
21/04/2025
Chương 86: Không lặp lại vết xe đổ
21/04/2025
Chương 87: Đầu bạc răng long
21/04/2025
Chương 88: Tìm một ngọn núi hoang
21/04/2025
Chương 89: Một tháng một lần lâu quá
21/04/2025
Chương 90: Cho heo ăn
21/04/2025
Chương 91: Đệ không vui
21/04/2025
Chương 92: May áo
21/04/2025
Chương 93: Cơ thiếp của Ngọc Sơn
25/04/2025
Chương 94: Tịch thu tài sản
25/04/2025
Chương 95: Mềm mà
25/04/2025
Thế nhưng thời thế thay đổi, Lưu Ngọc sau khi chết đi sống lại một lần nữa nhìn lại lư hương đắt hơn vàng này, trong lòng lại có cảm nhận khác.
Nàng nhớ tới một chuyện xảy ra vào năm Chiếu Dạ thứ hai trăm bảy mươi hai.
Năm đó, Liễu di chết, Đàn Ninh cũng bị người của nhà Chung Ly bắt đi, bên cạnh Lưu Ngọc chỉ còn lại một lão bộc Bát Cảnh.
Năm đó hạn hán lớn, khắp nơi đều có nạn dân, Lưu Ngọc cùng lão bộc ẩn danh trà trộn vào dòng người di cư, chuẩn bị trốn đến Đế Khuyết Trung Châu, tìm kiếm sự giúp đỡ của Thiếu đế Mộ Dung Sí.
Đi đến trấn Tiên Lưu, nơi giao nhau giữa Đông Cực Dương Cốc và Đế Khuyết Trung Châu, đúng lúc gặp một đám tín đồ tự xưng là Thiên Khải Giáo đang truyền giáo.
Tuy Đại Triều vẫn còn tồn tại, nhưng uy quyền đã suy yếu từ lâu, thiên hạ đã rơi vào tay các thế gia môn phiệt, lại đúng vào thời loạn lạc chiến tranh liên miên, vì vậy khắp nơi đều có vô số giáo phái mọc lên như nấm sau mưa, lấy danh nghĩa “chấm dứt loạn thế, ổn định thiên hạ” để lừa đảo hoặc khởi nghĩa, Lưu Ngọc đã sớm không còn lạ lẫm.
Chỉ là nghe nói Thiên Khải Giáo này danh tiếng không nhỏ, nghe đồn có tiên phù có thể khiến bách bệnh tiêu tan, mới nổi lên chưa đầy ba năm, tín đồ đã có hàng nghìn người.
Lưu Ngọc khá tò mò về tiên phù đó, liền trà trộn vào trong, muốn xem thử lại là trò lừa bịp gì.
Sau đó, nàng được chia cho một bát nước bùa trường sinh pha lẫn tro bùa và nước cơm.
Hóa ra trên đời này lại có người chưa từng được ăn một hạt gạo, mới coi một bát nước cơm đục ngầu là thuốc tiên cứu mạng.
Dân chúng nhân tộc còn như vậy.
Yêu ma quỷ quái vốn sinh ra đã thấp kém hơn người, trước đây lại sống những ngày tháng như thế nào?
Lưu Ngọc thử nghĩ, phát hiện mình khó mà tưởng tượng được.
Không nói đến thời kỳ bọn họ bị tiên gia thế tộc truy sát diệt tộc, ngay cả khi yêu ma quỷ quái làm nô lệ ở Vô Sắc Thành, những gia tộc đảm nhiệm chức Phó thành chủ kia, thủ đoạn tra tấn bọn họ cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Hàng mi dày rủ xuống, ánh nến lờ mờ chiếu xuống khuôn mặt mịn màng như mỡ đông của nàng, thần sắc mang theo vẻ từ bi thuần khiết hiếm thấy.
Nàng khẽ thở dài.
“Chàng nói đúng, quả thật có chút lãng phí.”
Mặc Lân sững sờ.
Liền sau đó, Lưu Ngọc giơ tay lên, từ xa làm vang lên chuông bạc trong phòng ngủ.
Nữ tỳ canh giữ bên ngoài lập tức bước vào.
“Từ nay về sau, Quần Tiên Tủy chỉ dùng để xông hương trong phòng ngủ, người đi thì tắt, không cần dùng để xông quần áo chăn màn nữa.”
Đồng tử nữ tỳ chấn động, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng ta đương nhiên không dám nghi ngờ quyết định của Lưu Ngọc.
Nhưng cái dáng vẻ như tiểu thư nhà mình bị oan ức tày trời, cái ánh mắt trách móc thoáng qua kia, như thể đang trách Mặc Lân ngay cả hương thơm cũng không cho tiểu thư nhà nàng ta dùng, khiến gân xanh trên trán Mặc Lân giật giật.
Thấy Mặc Lân muốn nói lại thôi, Lưu Ngọc cười nói:
“Yên tâm, không phải vì chàng, số tiền này tiết kiệm được cũng tốt, ta có chỗ dùng khác.”
Mặc Lân nheo mắt, có chút không dám tin vào tai mình.
Tiết kiệm tiền?
Đại tiểu thư của Âm Sơn thị giàu có địch quốc, mà còn cần tiết kiệm tiền?
Mặc Lân mím chặt môi, một lúc lâu sau, vẫn thản nhiên mở miệng:
“Nếu nàng thật sự vì tiếc tiền, có thể lấy từ chỗ của ta…”
“Nghĩ gì vậy?”
Lưu Ngọc đặt bút xuống, thổi thổi vết mực chưa khô trên giấy, quay đầu lại mỉm cười rạng rỡ với hắn:
“Tiền của chàng ta cũng có chỗ dùng khác.”
Mặc Lân: “…”
Lưu Ngọc cất bản vẽ đã hoàn thành vào trong hộp, rồi phẩy tay dập tắt ngọn nến trong phòng ngủ, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Chàng trai vẫn ngồi ở nơi xa, ngón tay đặt trên tay vịn khẽ co lại.
Trong bóng tối truyền đến tiếng sột soạt của y phục thiếu nữ, nàng vén tóc dài sang một bên, quay lưng về phía hắn treo áo khoác ngoài lên giá bên cạnh giường.
Ánh trăng thưa thớt xuyên qua giấy cửa sổ, rơi trên bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve của nàng.
Không xuyên thấu, chỉ mềm mại ôm lấy đường cong cơ thể nàng, có một loại chất liệu mịn màng như ngọc, cầm trong tay, chắc hẳn cũng như ngọc khi chạm vào sẽ ấm lên.
Thị lực của hắn trong bóng tối luôn tốt hơn.
Lưu Ngọc quay người lại hỏi:
“Chàng muốn ngủ bên trong hay bên ngoài?”
“…Tùy ý.”
Lưu Ngọc gật đầu: “Được, vậy ta ngủ bên trong.”
Không nhận ra ánh mắt sâu thẳm như vực sâu trong bóng tối, Lưu Ngọc nhanh chóng nằm xuống chăn gấm.
Đối với người ngoài, đây chỉ là một ngày bình thường, nhưng đối với Lưu Ngọc, lại là một biến đổi to lớn từ cõi chết trở về.
Cho đến bây giờ nàng vẫn còn hơi mơ màng, lo lắng rằng mình nhắm mắt lại, sẽ quay về kiếp trước đầy tang thương đó.
Rõ ràng là rất buồn ngủ.
Nhưng lại vì chút sợ hãi bao trùm trong lòng mà không thể chợp mắt.
Đúng lúc cơn buồn ngủ và lo lắng đang giằng co, bên cạnh giường hơi lún xuống.
Lưu Ngọc lại ngửi thấy mùi hương thanh mát của cỏ sương sớm.
Nghe nói cỏ sương sớm vừa có thể làm thuốc, vừa có thể ủ ra loại rượu mạnh nhất thế gian.
Một loại cỏ dại tầm thường mọc khắp nơi như vậy, cả phòng hương thơm ấm áp, vậy mà không át được mùi của nó, giống như tỏa ra từ tận xương tủy.
Giống như chủ nhân của nó, cực kỳ có tính xâm lược.
Một người mãnh liệt như vậy——
Ngay cả cái chết, cũng khiến người ta khắc cốt ghi tâm như vậy.
Nỗi sợ hãi vô cớ tan biến, Lưu Ngọc nhắm mắt lại, cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều.
“Đúng rồi.”
Trong cơn mơ màng, Lưu Ngọc đột nhiên nhớ tới một chuyện vừa mới chú ý, nhắm mắt lẩm bẩm hỏi:
“Tại sao… ngủ mà chàng còn đeo bao tay vậy?”
Giọng nói thiếu nữ nhuốm vẻ mệt mỏi, nhỏ nhẹ, ngọt ngào như mật ong.
Hắn dời ánh mắt khỏi đôi môi dính một sợi tóc của nàng.
Nhìn màn sa màu đỏ thêu hình chim loan phía trên.
Mặc Lân bình tĩnh đáp:
“Ta thích, đừng quản.”
You cannot copy content of this page
Bình luận