Chỉ một câu nói, Từ Hạo kinh ngạc quay đầu lại, lộ rõ vẻ mặt vui mừng như cuối cùng cũng có người hiểu mình.
“Đúng vậy! Cậu ấy tặng tôi tín vật định tình, tôi còn không nỡ dùng nữa cơ.”
“Nhưng cậu ấy đã tặng tôi tín vật, sao lại có thể thích người khác chứ?”
“Mẹ nói rồi, người ba lòng hai dạ chính là đàn bà lăng loàn.”
Tôi dịu dàng gợi ý:
“Vậy mẹ cậu có nói, nếu gặp phải loại đàn bà lăng loàn thì nên làm gì không?”
Từ Hạo vốn định quay người rời đi trong đau khổ lại lập tức khựng lại vì câu nói ấy.
Cậu ta quay đầu nhìn Khương Lâm thêm lần nữa.
“Đàn bà lăng loàn… thì đáng ch*ết!”
Ánh mắt đó… chính là ánh mắt mà tôi đã thấy ở kiếp trước, khi Từ Hạo đâm ch*ết tôi.
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng lui về phía góc an toàn.
Quả nhiên, tôi thấy Từ Hạo rút ra một con d*ao gọt trái cây từ trong ba lô.
Cậu ta hét lên một tiếng, rồi lao thẳng về phía Khương Lâm:
“Con đàn bà lăng loàn kia, tao phải gi*ết mày!”
Khương Lâm không may mắn như tôi ở kiếp trước.
Gã con trai mà cô ta đã chọn lựa kỹ càng, vừa thấy Từ Hạo cầm d*ao đã quay đầu bỏ chạy.
Khương Lâm theo phản xạ muốn túm lấy bạn trai, nhưng lại bị đá ngã ra đất.
“Mẹ kiếp, tránh ra cho tao!”
“Tại mày, tao cũng bị lôi vào trò cười của thiên hạ.”
“Nếu không phải vì mày có tí nhan sắc, thì nghĩ đến việc mày từng dính líu tới loại người như vậy là tao thấy ghê tởm rồi!”
Gã kia chạy mất dạng, còn Khương Lâm bị đá ngã nằm dưới đất, chưa kịp đứng dậy.
Từ Hạo lập tức nhào đến.
Cậu ta giơ d*ao lên cao, rồi không chút do dự đ*âm xuống giữa tiếng hét chói tai của Khương Lâm.
“Tại sao? Rõ ràng người cậu thích là tôi, rõ ràng cậu đã tặng tôi tín vật định tình, tại sao lại phản bội?”
“Hôm nay tôi còn cố tình mặc chiếc tã cậu tặng, vậy mà cậu lại cười nói vui vẻ với người khác!”
“Tôi hận cậu… cậu đáng ch*ết!”
Vì quá kích động, Từ Hạo cầm d*ao không chuẩn như kiếp trước.
Khương Lâm chỉ bị đâm trúng vai, cô ta nghiến răng đá một cú thật mạnh vào hạ bộ cậu ta, định nhân cơ hội bỏ chạy.
Nhưng khổ nỗi… “lớp bảo vệ” kia quá dày.
Từ Hạo chẳng mấy đau đớn, trái lại, chất lỏng không rõ từ đâu bắt đầu chảy dọc theo chân cậu ta, hòa lẫn với máu tươi của Khương Lâm, tràn ra khắp cơ thể cô ta.
Mùi hôi lúc này còn kinh khủng hơn cả cảnh tượng.
Khương Lâm nôn khan liên tục, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chạy thoát.
Từ Hạo kéo cô ta lại, trong cơn phẫn nộ cực độ, lại đâm thêm mấy nhát nữa.
Cuối cùng, Khương Lâm nằm bất động giữa đống chất bẩn và máu me, trừng mắt không cam lòng mà ch*ết đi.
Khi cảnh sát đến nơi, ai nấy đều nhíu mày chẳng biết nói gì.
Chỉ có tôi là vẫn còn thảnh thơi, suy nghĩ trong lòng:
Chắc chắn tã giấy mà Khương Lâm mua… sai kích cỡ rồi, mua nhỏ quá.
Nghĩ vậy, khóe môi tôi bất giác cong lên, tâm trạng chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
Mọi chuyện… đã kết thúc rồi!
14
Xe cảnh sát và xe cứu thương lần lượt có mặt tại hiện trường.
Khương Lâm ch*ết ngay tại chỗ, còn Từ Hạo cũng bị cảnh sát bắt giữ một cách thuận lợi.
Kết quả kiểm tra cho thấy, tinh thần của Từ Hạo hoàn toàn bình thường.
Vì vậy, cậu ta bị kết án tù chung thân.
Tôi thật khó tưởng tượng được loại giáo dục nào lại có thể khiến một người bình thường trở thành ra như thế.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Từ Hạo và Khương Lâm đã phải nhận lấy cái kết xứng đáng.
Thế nhưng, hai gia đình từng xem con cái như công cụ để đổi lợi ích vẫn không cam lòng để yên.
Nhà họ Khương bị mẹ Từ quấy rối đến mức phải kéo nhau đến trường học, đòi nhà trường cho họ một lời giải thích.
Còn mẹ Từ thì lại định giở trò cũ, xông đến tang lễ của Khương Lâm gây rối, yêu cầu được bồi thường.
You cannot copy content of this page
Bình luận