Chương 1: Thiếu niên Ma Vương
21/04/2025
Chương 2: Phạt quỳ
21/04/2025
Chương 3: Chăm sóc
21/04/2025
Chương 4: Ghét sao?
21/04/2025
Chương 5: Quá khứ
21/04/2025
Chương 6: Gắp lửa bỏ tay người
21/04/2025
Chương 7: Kết Xuân Tàm
21/04/2025
Chương 8: Bí mật
21/04/2025
Chương 9: Thứ tỷ
21/04/2025
Chương 10: Rực rỡ
21/04/2025
Chương 11: Thoát hiểm
21/04/2025
Chương 12: Nghĩ thoáng một chút
21/04/2025
Chương 13: Lòng báo thù
21/04/2025
Chương 14: Tà Cốt
21/04/2025
Chương 15: Mộng Yểm
21/04/2025
Chương 16: Bạc tình
21/04/2025
Chương 17: Tan vỡ
21/04/2025
Chương 18: Phẫn nộ của hắn
21/04/2025
Chương 19: Kẹo đậu
21/04/2025
Chương 20: Chu Sa
21/04/2025
Chương 21: Người trong lòng
21/04/2025
Chương 22: Thổ lộ
22/04/2025
Chương 23: Tàn nhẫn
22/04/2025
Chương 24: Vô phương cứu chữa
22/04/2025
Chương 25: Sát ý
22/04/2025
Chương 26: Trùng Phùng
22/04/2025
Chương 27: Khó xử
22/04/2025
Chương 28: Bảo vệ
22/04/2025
Chương 29: Thần khí Khuynh Thế Hoa
22/04/2025
Chương 30: Tranh đoạt
22/04/2025
Chương 31: Trong lồng
23/04/2025
Chương 32: Thành Toàn
23/04/2025
Chương 33: Trốn thoát
23/04/2025
Chương 34: Tơ tình
23/04/2025
Chương 35: Giết Vua
23/04/2025
Chương 36: Trở về
24/04/2025
Chương 37: Hiến tế
24/04/2025
Chương 38: Đối Đầu
24/04/2025
Chương 39: Bát Nhã Phù Sinh
24/04/2025
Chương 40: Công chúa Trai tộc
24/04/2025
Chương 41: Hận ý
24/04/2025
Chương 42: Thần tâm
25/04/2025
Chương 43: Là tiên
25/04/2025
Chương 44: Sự thật
27/04/2025
Chương 45: Cuối cùng
28/04/2025
Chương 46: Sơ Tâm
29/04/2025
Chương 47: Tiểu hỗn đản
24/05/2025
Chương 48: Bắt lại
24/05/2025
Chương 49: Có mưu đồ
26/05/2025
Chương 50: Lễ trưởng thành
27/05/2025
Chương 51: Báo thù
28/05/2025
Chương 52: Bệnh hoạn
28/05/2025
Chương 53: Chiến sự
29/05/2025
Chương 54: Ám sát
30/05/2025
Chương 55: Hoảng loạn
02/06/2025
Chương 56: Yêu cầu
03/06/2025
Chương 57: Hòa thân
04/06/2025
Chương 58: Nóng rát
06/06/2025
Sau ngày hôm đó, Lan An không bao giờ quay lại nữa.
Tô Tô bị đặt trong tẩm cung hẻo lánh của nước Chu. Mỗi ngày vào lúc chạng vạng, Đạm Đài Tẫn sẽ trở về ngủ.
Hắn ngủ dưới đất, đôi khi nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, đôi khi lại mở to đôi mắt đen nhánh, không chớp lấy một lần mà nhìn cô. Nhưng hắn không còn chạm vào cô nữa, ngược lại, lại đặt cô cách ra xa mình.
Nếu không phải ngày hôm đó hắn nói cô đẹp, Tô Tô thậm chí còn nghĩ rằng hắn cực kỳ ghét mình.
Điều khiến Tô Tô khó chịu nhất chính là tiểu ác ma này cứ để mặc máu của hắn dính đầy lên người cô, hoàn toàn không có ý định lau đi.
Không biết là cố ý hay là đã quên mất nữa.
May mà hiện tại Tô Tô không cảm nhận được gì, chỉ mong sớm khôi phục lại thân thể con người, đá Đạm Đài Tẫn ra khỏi mộng cảnh này.
Dù rằng ở trong mộng cảnh có thể hiểu thêm nhiều điều về tà cốt.
Nhưng ngoài đời thực, nếu trời sáng mà cô vẫn chưa đánh thức được Đạm Đài Tẫn và Diệp Băng Thường, thì tất cả bọn họ đều sẽ chết trong mộng cảnh này.
Bị giam trong lưu ly, Tô Tô vô cùng lo lắng.
Thế nhưng cô không phải chủ nhân mộng cảnh, linh hồn của Đạm Đài Tẫn cũng không phải thứ cô có thể khống chế, chỉ có thể như một chiếc lá trôi nổi trên mặt nước, theo dòng chảy của mộng cảnh mà đi.
Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói trẻ con đầy ác ý vang lên ngoài cửa:
“Đúng, ném vào trong đó, giết chết tên nghiệt chủng đó cho ta.”
“Ơ, khoan đã, đó là gì vậy?”
Cánh cửa bị đẩy ra, Tô Tô nhìn thấy một bé trai mặc áo gấm khoảng bảy tám tuổi bước vào.
Hắn cầm lấy Tô Tô đang nằm trên bàn, lẩm bẩm: “Cái gì đây, đẹp quá…”
Hiện tại, Tô Tô đối với hai chữ “đẹp” không có chút thiện cảm nào.
Đứa trẻ này không phải cũng muốn bôi máu lên người cô đấy chứ? Cả hoàng thất Đạm Đài điên hết rồi sao?
Bé trai đó cẩn thận nâng cô lên, thúc giục: “Tiểu Toàn Tử, đi lấy nước.”
Hắn rửa sạch vết máu Đạm Đài Tẫn để lại trên Tô Tô, ánh mắt ngày càng sáng rực.
“Tiểu Toàn Tử, ngươi có biết đây là gì không?”
Trên đời thật sự có một thiếu nữ đẹp đến mức này sao?
Chỉ một pho tượng lưu ly mà cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Đẹp hơn mẫu phi hắn gấp nhiều lần.
Tiểu Toàn Tử lắc đầu, bất an nói: “Tam điện hạ, chúng ta mau đi thôi. Hắn… hắn sắp quay lại rồi.”
Lúc này Đạm Đài Minh Lãng mới nhớ tới chuyện chính, sắc mặt trở nên âm trầm.
“Hừ, ném thứ đó vào trong, chúng ta đi thôi. Cái này bản điện hạ lấy đi, chắc chắn là nghiệt chủng kia trộm từ chỗ khác về.”
“Dạ!”
Thái giám vội vàng ném chiếc giỏ tre vào cung điện cũ nát.
Tô Tô nhìn thấy, trong giỏ tre có vô số rắn độc và bò cạp đang bò ra ngoài.
Mà đúng lúc này, Đạm Đài Tẫn sắp trở về.
Tô Tô có chút lo lắng, Đạm Đài Tẫn không thể chết trong mộng cảnh này được.
Cô muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại, nhưng Đạm Đài Minh Lãng đã mang cô đi xa.
Tô Tô bất an.
Tiểu ác ma sẽ không thực sự bị hại chết chứ?
Ác mộng tạo ra nỗi sợ hãi và chấp niệm.
Tô Tô sợ tiên môn suy tàn, sợ đồng môn ngã xuống.
Còn Đạm Đài Tẫn… Hắn sợ hãi điều gì? Chấp niệm của hắn là gì chứ?
Tô Tô bị Đạm Đài Minh Lãng mang đến một cung điện lộng lẫy.
Chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết vị hoàng tử này được sủng ái vô cùng.
Nơi ở và trang phục của hắn, không biết tốt hơn Đạm Đài Tẫn bao nhiêu lần.
So với hoàng tử, Đạm Đài Tẫn càng giống một tên ăn mày nhỏ hơn.
Khi trăng lên, bên ngoài truyền đến một trận xôn xao.
Cánh cửa cung điện bị đẩy ra, trong ánh hoàng hôn, một bóng dáng nhỏ bé gầy gò xuất hiện ở cửa.
“Đạm Đài Minh Lãng, trả lại đồ của ta.”
Đạm Đài Minh Lãng giận dữ quát: “Ai thả tên tiểu súc sinh này vào đây!”
Đạm Đài Tẫn không nói gì, trong tay cầm một con rắn độc, bước từng bước về phía Đạm Đài Minh Lãng.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Đạm Đài Minh Lãng bị dọa lùi lại một bước, quát lớn: “Lũ nô tài chết tiệt! Còn không mau cản nó lại cho ta.”
Đám thái giám lập tức lao tới bắt lấy Đạm Đài Tẫn, con rắn độc cũng bị cướp đi và ném sang một bên.
Tô Tô nhìn thấy đứa trẻ bị đè xuống đất.
Đạm Đài Minh Lãng bước tới, tức giận giẫm lên mặt Đạm Đài Tẫn:
“Ngươi chỉ là một thứ hoang dã, một nghiệt chủng thì có tư cách gì có được bất cứ thứ gì hả?”
“Hử? Ngươi muốn cái này à?”
Đạm Đài Minh Lãng cầm lấy pho tượng lưu ly.
Đôi mắt đen của Đạm Đài Tẫn lặng lẽ rơi trên pho tượng lưu ly trong tay huynh trưởng, chuyên chú như một đứa trẻ ngây thơ dễ bị thu hút.
“Được thôi, vậy trả lại cho ngươi.”
Đạm Đài Minh Lãng đột nhiên buông tay.
Trong ánh nhìn cuối cùng của Tô Tô, cô thấy đứa trẻ trên mặt đất bị đám thái giám giữ chặt, khóe mắt hắn vương đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm pho tượng lưu ly.
Lưu ly vỡ vụn ngay trước mắt Đạm Đài Tẫn.
Khoảnh khắc ấy kéo dài vô tận, Tô Tô thậm chí còn nhìn thấy đồng tử của Đạm Đài Tẫn co rút lại, sau đó không gian như chìm vào tĩnh lặng.
Tượng thần mà Tô Tô ký thân vỡ nát, linh hồn cô cuối cùng cũng thoát ra ngoài.
Còn chưa kịp vui mừng, không gian bỗng vặn vẹo, cô lập tức mất đi tri giác.
Đạm Đài Tẫn chớp mắt, lại chớp mắt lần nữa.
Biểu cảm hắn vẫn bình tĩnh, không hề lộ ra chút tức giận nào.
Giữa tiếng cười nhạo của đám thái giám và Đạm Đài Minh Lãng, hắn đột nhiên vươn tay nhặt lên những mảnh vỡ lưu ly trước mặt, không chút biểu cảm nuốt xuống.
Những mảnh vỡ sắc nhọn rạch nát cổ họng hắn.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế bò rạp trên mặt đất, giọng khàn khàn bật ra một tràng cười nhỏ.
Bên ngoài mộng cảnh, làn sương đen kinh hãi trốn chạy tứ phía.
Nhưng không một tia nào thoát khỏi, tất cả đều bị hút vào cơ thể của đứa trẻ có mái tóc đen, môi đỏ trên mặt đất.
Cơ thể Đạm Đài Tẫn co giật một lúc, đáy mắt tối đen sâu thẳm.
Những nhân ảnh trong gương thét lên thảm thiết, bị một sức mạnh vô hình xé nát.
Đạm Đài Tẫn đứng lên, mộng cảnh phía sau hắn từng mảnh từng mảnh vỡ tan.
Tô Tô phát hiện mình đang nằm sấp trên giường, tấm lưng trần lộ ra ngoài.
Cơn đau rát bỏng chạy dọc cả sống lưng.
Cô cử động ngón tay, nhận ra mình đã có thể điều khiển cơ thể.
Trước đó, khi bị nhốt trong thân xác của y nữ, cung nữ, con mèo nhỏ, hay pho tượng lưu ly, cô như bị trói chặt tay chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra.
Thay vì nói cô tiến vào mộng cảnh của Đạm Đài Tẫn, chi bằng nói cô chỉ là một khán giả thì đúng hơn.
Nhưng lúc này, cô cảm thấy như mình đã sống lại.
Một giọng nữ trách móc vang lên:
“Hồng Đậu, đã bảo ngươi đừng chạy đến trước mặt Hoàng Thượng rồi. Giờ thì hay chưa, bị Hoàng Hậu trách phạt rồi đấy! Mười mấy roi này mà quất xuống, lưng ngươi chắc chắn để lại sẹo, sau này làm sao mà lấy chồng đây hả?”
Tô Tô thầm nghĩ: Đây lại là đâu nữa vậy trời? Đạm Đài Tẫn đâu rồi?
Người phụ nữ không có ý định giải thích:
“Ta còn phải đến Thừa Càn Cung trực, lát nữa Tử Anh sẽ đến bôi thuốc cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ dại dột nữa.”
Tô Tô gật đầu.
Đợi cung nữ kia đi khỏi, cô lập tức bò xuống giường, chạy đến trước gương.
Mộng cảnh kỳ quái, biến hóa khó lường, cô lại đến nơi nào rồi đây?
Trong gương phản chiếu một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dường như có tên là Hồng Đậu.
Chỉ là vết thương trên lưng trông thật đáng sợ.
Cửa bị đẩy ra.
Tô Tô còn chưa kịp mặc áo, tấm lưng trần liền đối diện với người vừa bước vào.
Là một nữ tử vận y phục màu tím.
Người ấy bất ngờ nhìn thấy lưng cô, sững sờ trong giây lát, rồi gương mặt dần ửng đỏ vì lúng túng.
Nàng ta cúi đầu, tránh đi ánh nhìn, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi, ta không cố ý.”
Tô Tô ngập ngừng gọi: “Tử Anh?”
Nữ tử khẽ gật đầu, vẫn không ngẩng mặt lên, chuẩn bị rời đi và đóng cửa lại.
Tô Tô vội nói: “Chờ đã! Phiền ngươi giúp ta bôi thuốc, ta với không tới.”
Nữ tử im lặng một lúc, sau đó lắc đầu:
“Vậy thì… để ta tìm người giúp ngươi bôi thuốc.”
Tô Tô mơ hồ cảm nhận được, người trước mắt này khác với những người khác.
Người phụ nữ trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy không hợp, giống một vị quân tử khiêm tốn, cảm giác quen thuộc lại ập đến.
Đặc điểm rõ ràng như vậy, dù có là giả vờ đóng vai thì cũng không phù hợp chút nào.
Tô Tô nảy ra một suy đoán táo bạo.
Cô thử thăm dò gọi: “Tuyên Vương điện hạ?”
Tiêu Lẫm ngước mắt nhìn cô, chạm đến lưng cô thì lễ phép dời ánh nhìn đi: “Xin lỗi, ngươi là?”
Tô Tô lập tức nhịn đau kéo áo lên, vui vẻ chạy đến: “Ta là Diệp Tịch Vụ!”
Cuối cùng cũng thấy được một người bình thường có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn rồi.
Tô Tô cảm động không thôi.
Trong mộng cảnh trước, cô cảm thấy mình sắp bị hành hạ đến hỏng mất. Vừa kinh hãi vừa đáng sợ.
Tiêu Lẫm hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Nói ra dài lắm, tóm lại là ta không tự nguyện vào đây. Vương gia, người có biết đây là đâu không?”
“Đây là mộng cảnh của Băng Thường, Đại Hạ sáu năm sau.” Tiêu Lẫm nhíu mày, phiền não xoa xoa mi tâm.
Tô Tô vô cùng kinh ngạc.
Điều này chứng tỏ, Đạm Đài Tẫn cũng đã bước ra khỏi mộng cảnh, nên cô mới bị cuốn vào mộng cảnh tiếp theo.
Không ngờ đây lại là mộng cảnh của Diệp Băng Thường. Nếu cô ở đây, vậy còn Đạm Đài Tẫn thì sao?
“Vương gia, người đã đánh thức nàng ấy chưa?”
Tiêu Lẫm lắc đầu, khẽ cười khổ: “Băng Thường không muốn tỉnh lại.”
Cái gì? Ngay cả Tiêu Lẫm cũng không thể đánh thức Diệp Băng Thường sao?
Đây chắc chắn là mộng cảnh xấu hổ nhất mà Tô Tô từng trải qua.
Cô nhìn người phụ nữ yêu kiều đang cười duyên trong đình giữa hồ sen, có chút muốn đỡ trán.
Tiêu Lẫm bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh.
“Chính là như ngươi thấy.” Tiêu Lẫm đã ở trong mộng cảnh này một thời gian, từ ngạc nhiên, ban đầu bối rối, đến giờ đã bình thản như không.
Thời gian trong mộng cảnh của Diệp Băng Thường là năm năm sau của Đại Hạ.
Mộng cảnh của Tô Tô và Đạm Đài Tẫn đều là ác mộng.
Nhưng mộng cảnh của Diệp Băng Thường, nói là mộng đẹp cũng không ngoa.
Ở đây, Tiêu Lẫm đã đăng cơ, trở thành Hoàng đế, lập Diệp Băng Thường làm Hoàng hậu. Hai người tình thâm ý trọng, dân gian đặc biệt tôn sùng vị Hoàng hậu dịu dàng lương thiện này.
Cho đến dạo gần đây, mộng cảnh này bắt đầu xuất hiện biến cố.
Trong mộng cảnh, Tiêu Lẫm đã đưa cả Diệp Tịch Vụ vào hậu cung.
Tô Tô: Quần què gì nữa đây?
Đây là kiểu mộng cảnh kỳ quái gì vậy, hóa ra nỗi sợ hãi của Diệp Băng Thường lại là chuyện này? Sợ cô, hoặc phải nói là nguyên chủ Diệp Tịch Vụ, cướp mất phu quân của nàng ấy?
Lúc này, “Diệp Tịch Vụ” đang ngồi trên đùi “Tiêu Lẫm”, dịu dàng cười duyên, bón nho cho hắn ăn.
Tô Tô ho khẽ một tiếng, nghiêm túc nói với Tiêu Lẫm bên cạnh: “Tuyên Vương Điện hạ, người biết đó không là ta mà phải không?”
Tiêu Lẫm cụp mắt: “Ừ! Ta biết, cảnh trong mộng đều là hư ảo.”
Hai người đạt được nhận thức chung, nên cũng bớt xấu hổ hơn. Dù sao giờ cả hai cũng đang ở trên cùng một con thuyền, nếu không nghĩ cách thoát khỏi mộng cảnh này, đến khi trời sáng ngoài hiện thực, e là tất cả đều xong đời.
“Điện hạ, người đã thử đánh thức nàng ấy chưa?”
“Khi mới đến, ta đã nói với nàng ấy rằng đây chỉ là một mộng cảnh, nhưng Băng Thường lại cho rằng ta đang nói nhảm.”
Đối với Tô Tô và Tiêu Lẫm, mộng cảnh này là giả, họ chỉ vừa bước vào. Nhưng đối với Diệp Băng Thường, nàng ta đã sống ở đây suốt năm năm, hơn nữa còn có một tiểu Hoàng tử với Tiêu Lẫm.”
Nàng ta không muốn rời đi cũng là điều dễ hiểu.
Nhìn bộ dạng đau đầu của Tiêu Lẫm, Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Điện hạ, ta có một cách, không biết có được không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận