Danh sách chương

Chương 1: Xuyên qua – Quán lẩu đã không còn 1

20/04/2025

Chương 2: Xuyên qua – Quán lẩu đã không còn 2

20/04/2025

Chương 3: Đại tướng quân 1

20/04/2025

Chương 4: Đại tướng quân 2

20/04/2025

Chương 5: Đậu hũ Tây Thi

20/04/2025

Chương 6: Đậu hũ Tây Thi

20/04/2025

Chương 7: Vị giác không hợp thì chém đầu

20/04/2025

Chương 8: Vị giác không hợp thì chém đầu 2

20/04/2025

Chương 9: Nữ đầu bếp nhỏ nổi giận

20/04/2025

Chương 10: Nữ đầu bếp nhỏ nổi giận  2

20/04/2025

Chương 11: Miến chua cay

20/04/2025

Chương 12: Miến chua cay 2

20/04/2025

Chương 13: Ai đã đầu độc vào mì?

20/04/2025

Chương 14: Ai đã đầu độc vào mì 2?

20/04/2025

Chương 15: Món đầu sư tử kho

20/04/2025

Chương 16: Món đầu sư tử kho 2

20/04/2025

Chương 17: Mạo nhận công lao

20/04/2025

Chương 18: Mạo nhận công lao 2

20/04/2025

Chương 19: Thực đơn không thích hợp

20/04/2025

Chương 20: Gà hầm hạt dẻ

20/04/2025

Chương 21: Gà hầm hạt dẻ 2

20/04/2025

Chương 22: Hạt dẻ rang đường

20/04/2025

Chương 23: Hạt dẻ rang đường 2

20/04/2025

Chương 24: Nhận nhầm

20/04/2025

Chương 25: Hoành thánh nhân thịt

20/04/2025

Chương 26: Phát hiện bí mật

20/04/2025

Chương 27: Tướng quân ngài quá nghèo!

20/04/2025

Chương 28: Gặp nạn

20/04/2025

Chương 29: Hãm hại

20/04/2025

Chương 30: Anh hùng cứu mỹ nhân

20/04/2025

Chương 31: Lộ tẩy

20/04/2025

Chương 32: Được cứu

20/04/2025

Chương 33: Tỉnh lại

20/04/2025

Chương 34: Mông nở hoa

20/04/2025

Chương 35: Muốn đào mộ

20/04/2025

Chương 36: Khâu nhục

20/04/2025

Chương 37: Đón về nhà

20/04/2025

Chương 38: Nhặt xác

20/04/2025

Chương 39: Đi lao dịch

20/04/2025

Chương 40: Mật thám?

20/04/2025

Chương 41: Dạy nấu ăn

20/04/2025

Chương 42: Vào thành

20/04/2025

Chương 43: Rời khỏi đại doanh

20/04/2025

Chương 44: Đi xem cửa tiệm

20/04/2025

Chương 45: Thái hoàng thái phi

20/04/2025

Chương 46: Lệ phi

20/04/2025

Chương 47: Bỏ vợ

20/04/2025

Chương 48: Khôi phục vị giác

20/04/2025

Chương 49: Vụ án mạng do chân giò hầm nước tương gây ra…

20/04/2025

Chương 50: Tìm vị hôn phu

20/04/2025

Chương 51: Không phải gián điệp

20/04/2025

Chương 52: Đừng có chọc đầu bếp

20/04/2025

Chương 53: Bái sư

20/04/2025

Chương 54: Gian tế

20/04/2025

Chương 55: Thưởng

20/04/2025

Chương 56: Như nhìn thấy ma

20/04/2025

Chương 57: Lập công

20/04/2025

Chương 58: Không có khả năng

20/04/2025

Chương 59: Trần Nhị Cẩu

20/04/2025

Chương 60: Ớt

20/04/2025

Chương 61: Mua thuốc trị thương

20/04/2025

Chương 62: Ân xá

20/04/2025

Chương 63: Bánh bí ngô

20/04/2025

Chương 64: Khách đến nhà

20/04/2025

Chương 65: Kế hoạch ăn chực của đại tướng quân

20/04/2025

Chương 66: Tặng chậu ớt

20/04/2025

Chương 67: Gửi thư

20/04/2025

Chương 68: Sở thích đoạn tụ

20/04/2025

Chương 69: Có nên trèo tường qua không…

20/04/2025

Chương 70: Chỉ cần thao tác đủ xảo quyệt…

20/04/2025

Chương 71: Bánh hoa quế

20/04/2025

Chương 72: Ma ám?

20/04/2025

Chương 73: Kế sách quỷ quái

20/04/2025

Chương 74: Đây là mẫu phi của hắn mà

20/04/2025

Chương 75: Dán bùa

20/04/2025

Chương 76: Phong thị tỏ tình

20/04/2025

Chương 77: Nàng rất thích hắn

20/04/2025

Chương 78: Nàng hãy hủy hôn với Trần Nhị Cẩu

20/04/2025

Chương 79: Nhận bát đĩa

20/04/2025

Chương 80: Gặp thần tượng

20/04/2025

Chương 81: Hắn thích nàng

20/04/2025

Chương 82: Nàng là Khương Ngôn Ý

20/04/2025

Chương 83: Đón Khương phu nhân về

20/04/2025

Chương 84: Xét nhà Sở gia

20/04/2025

Chương 85: Đây không phải A Ý nhà ta

20/04/2025

Chương 86: Trưởng công chúa

20/04/2025

Chương 87: Phong vân

20/04/2025

Chương 88: Lòng rối bời

20/04/2025

Chương 89: Nàng ta vô tội?

20/04/2025

Chương 90: Ớt chín rồi

20/04/2025

Chương 91: Lòng dạ Tư Mã Chiêu

20/04/2025

Chương 92: Hồ Bách Vạn

20/04/2025

Chương 93: Bánh trứng

20/04/2025

Chương 94: Yểu điệu thục nữ!

20/04/2025

Chương 95: Nhà ấm trồng hoa

20/04/2025

Chương 96: Đại trưởng công chúa

20/04/2025

Chương 97:

20/04/2025

Chương 98:

20/04/2025

Chương 99:

20/04/2025

Chương 100:

20/04/2025

Chương 101:

20/04/2025

Chương 102:

20/04/2025

Chương 103:

20/04/2025

Chương 104:

20/04/2025

Chương 105:

20/04/2025

Chương 106:

20/04/2025

Chương 107:

20/04/2025

Chương 108:

20/04/2025

Chương 109:

20/04/2025

Chương 110:

20/04/2025

Chương 111:

20/04/2025

Chương 112:

20/04/2025

Chương 113:

20/04/2025

Chương 114:

20/04/2025

Chương 115:

20/04/2025

Chương 116:

20/04/2025

Chương 117:

20/04/2025

Chương 118:

20/04/2025

Chương 119:

20/04/2025

Chương 120:

20/04/2025

Chương 121: Phong Sóc là hoàng thất

20/04/2025

Chương 122: Phủ nha Tây Châu.

20/04/2025

Chương 123:

20/04/2025

Chương 124:

20/04/2025

Chương 125:

20/04/2025

Chương 126:

20/04/2025

Chương 127:

20/04/2025

Chương 128:

20/04/2025

Chương 129:

20/04/2025

Chương 130:

20/04/2025

Chương 131:

20/04/2025

Chương 132:

20/04/2025

Chương 133: Lưỡng tình tương duyệt

20/04/2025

Chương 134: Món giò heo hầm

20/04/2025

Chương 135: Sao lại cứu ta

20/04/2025

Chương 136: Giò heo hầm

20/04/2025

Chương 137: Khi nào nàng mới nói cho cữu cữu biết

20/04/2025

Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 2: Xuyên qua – Quán lẩu đã không còn 2

Chương trước

Chương sau

Nữ nhi của lão ta chết thì chết, tàn thì tàn, lão ta không có nửa điểm quan tâm mà chỉ để ý đến con gái của bạch nguyệt quang, vì để sau khi chết còn có mặt mũi đi gặp bạch nguyệt quang của ông ta.

Ọe ọe ọe!!!

Nếu lão trung trinh không đổi như vậy thì trước đây còn thành cái gì thân cái gì chứ, sinh cái gì con cái gì chứ hả!

Khương Ngôn Ý quả thực không còn sức mà chửi bới.

Nguyên thân đã chết, cô tự nhiên cũng sẽ không coi một Khương Thượng thư não tàn làm cha.

Trước mắt quan trọng nhất chính là mạng sống, sau đó chính là tìm cơ hội trốn khỏi quân doanh.

Lúc Khương Ngôn Ý đang suy nghĩ những điều này, thì cửa lớn được mở ra.

Có hai đầu bếp trong quân [4] mang theo thùng cháo đi vào doanh trại, dùng muôi gõ vào thùng cháo, không kiên nhẫn mà gào to: “Ăn cơm ăn cơm!”

[4] Gốc là hỏa đầu quân: chỉ lính làm đầu bếp

Các nữ nhân lười nhác còn đang nằm trên giường ngủ của mình lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cầm chén đi lĩnh cháo.

Cháo là nấu từ gạo thô, một muôi múc vào trong chén đều có thể đếm rõ có mấy hạt gạo, ngay cả nước cũng trong veo.

Có người đối với lính đầu bếp gãi cổ, hạ thấp vạt áo, lúc đó muôi múc cháo mới được thọc sâu xuống đáy, trong chén nhiều thêm nửa muôi gạo thô.

 

Chia xong cháo, hai đầu bếp liền rời đi, có mấy nữ tử tâm tư linh hoạt nhét cái gì đó vào trong ngực bọn họ, như vậy đồ ăn buổi tối của các nàng sẽ tốt hơn một chút.

Khương Ngôn Ý bưng lấy chén sứ thủng lỗ chỗ, húp cháo có vị không khác gì nước lã.

Gạo thô vào tới cuống họng vô cùng khó chịu, nguyên thân lại là đại tiểu thư đã quen sống an nhàn sung sướng, cỗ thân thể này nuôi đến mức vô cùng kén chọn, Khương Ngôn Ý uống chén cháo này vô cùng vất vả.

Lông mi của nàng rất dài, vừa dày vừa cong tựa như lông vũ. Mặc dù sắc mặt tái nhợt, một thân ốm yếu, nhưng da mịn thịt mềm, ngũ quan lại mười phần tinh xảo, dù là co lại trong góc thì vẫn vô cùng nổi bật.

Nữ nhân dáng vẻ đẫy đà ở giường đối diện lườm Khương Ngôn Ý một cái, quái gở mở miệng nói kháy: “Cũng không biết là nhờ hồng phúc của ai, mà chúng ta vốn còn có thể được ăn thịt, nay lại chỉ có thể húp cháo!”

Nhan sắc nàng ta bình thường, nhưng hơn ở chỗ khí chất lẳng lơ, khi nói chuyện quyến rũ nhưng lại bén nhọn: “Đã tiến vào nơi này, còn tam trinh cửu liệt cho ai nhìn không biết.”

Khương Ngôn Ý biết lời này của nàng ta là nói cho mình nghe, nhưng cô chỉ tiếp tục uống cháo chứ không đáp lại lời nữ nhân kia.

Nữ nhân kia tên là Xuân Hương, nghe nói trước kia là kỹ nữ của Phong Nguyệt lâu, có điều Phong Nguyệt lâu làm chết một mệnh quan triều đình, cho nên tất cả cô nương trong lâu đều bị đưa đến trong quân doanh làm kỹ. Dù sao đều là nghề cũ, cho nên rất nhanh Xuân Hương đã có thể xuôi chèo mát mái sống sung sướng ở trong quân doanh.

Tuy nhiên tất cả đều bị phá hỏng vào ba ngày trước, do nguyên thân muốn tự tử.

Nguyên thân tự tử đúng vào lúc Đại tướng quân mới tới Tây Châu đại doanh nhậm chức đang đi tuần tra quân doanh. Hắn thấy trong quân doanh không chỉ cung cấp nữ nhân mua vui cho binh sĩ, mà còn có nữ nhân không muốn chịu nhục mà tự sát, vì vậy lúc này mới chém đầu tiểu tướng quản lý doanh trại kỹ nữ, lại thẳng tay phạt binh sĩ mua vui hưởng lạc ở đây ngày hôm đó một trăm côn.

Hạ lệnh ai còn dám đến doanh trại bên này thì xử trí theo quân pháp.

Hiển nhiên, vị Đại tướng quân mới nhậm chức này là người có thủ đoạn lôi lệ phong hành (dứt khoát nhanh chóng), liên tiếp ba ngày, trong quân không có một ai dám đến doanh trại bên này tìm thú vui.

Không có binh sĩ tới thì không làm ăn được gì, Xuân Hương là người phong quang nhất trong đám nữ nhân này, người khác quần áo trên người chỉ đủ miễn cưỡng che thân, còn nàng ta thì có tới mấy bộ xiêm y xinh đẹp có thể thay đổi, son phấn đồ trang sức cũng có không ít, có cái là dùng tiền sai người mua, có cái là binh sĩ chủ động mua để lấy lòng nàng.

Nàng ta muốn trôi qua tốt thì nhất định phải có người bằng lòng xài bạc vì nàng ta. Hiện tại trong quân doanh không ai dám tới bên này, cho nên nàng ta cũng không cách nào thu tiền của binh sĩ được, vì vậy nàng ta quy hết thảy lỗi lầm này lên trên đầu Khương Ngôn Ý.

Xuân Hương thấy Khương Ngôn Ý hoàn toàn không để ý mình, giống như một quyền đánh vào bịch bông, trong lòng càng thêm khó chịu, trực tiếp đi tới đoạt chén cháo của Khương Ngôn Ý ném xuống đất.

“Ngươi không phải một lòng muốn tìm chết sao? Còn uống cháo làm gì hả?”

Nàng ta nhìn Khương Ngôn Ý có làn da trắng hơn cả tuyết, trong mắt lóe lên mấy phần ghen ghét.

Thấy Khương Ngôn Ý vẫn im lặng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ thì cho rằng nàng là bánh bao mềm, thì càng táo tợn hơn, còn xô đẩy Khương Ngôn Ý nói: “Đi chết đi!”.

Có người đứng bên cạnh thấy không nhìn nổi, chuẩn bị tới can ngăn.

Ai ngờ Khương Ngôn Ý đột nhiên đứng lên, giơ tay hay dùng mảnh sứ vỡ quẹt lên mặt Xuân Hương một phát.

“Chảy… Chảy máu rồi!”

Xuân Hương dùng tay lau mặt một cái, phát hiện trên tay đều là máu tươi, lập tức luống cuống, chỉ vào Khương Ngôn Ý mắng: “Tiện nhân nhà ngươi, dám làm mặt ta bị thương!”

Khương Ngôn Ý lạnh lùng liếc nàng ta một cái, vết máu trên mảnh sứ vỡ trên tay còn chưa khô: “Ngươi lại chửi thêm một câu nữa xem.”

Bị cặp mắt đen nhánh của Khương Ngôn Ý nhìn chằm chằm, Xuân Hương không khỏi cảm thấy hoảng sợ, lời mắng chửi đã đến bên miệng cứ thế mà nuốt xuống.

Khóe miệng Khương Ngôn Ý nhếch lên một tia cười lạnh, xích lại gần Xuân Hương, âm u nói ở bên tai nàng ta: “Không phải ngươi vẫn cứ muốn biết vì sao ta bị đưa tới đây sao? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, ta chỉ là tâm tình không tốt mà giết chết mấy người mà thôi.”

Mảnh sứ trong tay nàng để ngay động mạch ở cổ tay Xuân Hương, nàng khoa tay múa chân một chút: “Cắt ở chỗ này, máu sẽ phun lên cao, sẽ rất ấm đấy.”

Đôi mắt Xuân Hương phút chốc trừng lớn, hai chân không tự giác mà run lẩy bẩy.

Khương Ngôn Ý lúc này mới lùi lại một bước, đầu ngón tay gõ gõ vào mảnh sứ vỡ trong tay: “Đừng chọc ta tức giận, nếu không ta đảm bảo người tiếp theo sẽ là ngươi.”

Xuân Hương nghe nói như thế thì cả người run rẩy.

Những nữ nhân khác đang vây xem ngơ ngác nhìn nhau, không biết Khương Ngôn Ý nói với Xuân Hương cái gì mà khiến cho Xuân Hương sợ đến như vậy.

Khương Ngôn Ý trở lại giường của mình nằm xuống, không nhìn lại Xuân Hương một lần nào nữa.

Người xưa có câu “mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng”.

Cô bày ra một bộ dáng liều mạng không muốn sống, Xuân Hương lại là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, đương nhiên sẽ không dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.

Một bát cháo gạo thô đích thật là không thể no bụng, Khương Ngôn Ý nằm một lát liền đói đến mức hốt hoảng.

Cô không thay đổi sắc mặt siết chặt đai lưng một chút, cố gắng nghĩ đến điều gì khác để chuyển hướng sự chú ý của mình.

Xem ra Đại tướng quân mới nhậm chức trong mắt không dung được hạt cát, trị quân nghiêm minh. Hắn không cho phép trong quân có nữ nhân, như vậy sau đây nhất định sẽ chuyển dời các nàng đi nơi khác.

Khôi phục sự tự do là không thể nào, dù sao các nàng đều là người mang tội tịch.

Không biết người ở phía trên sẽ an bài các nàng như thế nào.

Đúng lúc này cửa phòng lại mở ra, đi vàoa là một tiểu đầu mục [5] mặc áo giáp đeo bội đao, xem ra là có chút địa vị, sau lưng còn có mười mấy binh lính đi theo.

[5] Đầu mục: người đứng đầu

 

“Đi ra, tất cả đi ra hết!” Tiểu đầu mục không kiên nhẫn hô to, ánh mắt cũng không hề dừng lại trên người mấy nữ nhân quần áo không chỉnh tề.

Hết Chương 2: Xuyên qua – Quán lẩu đã không còn 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page