Danh sách chương

Chương 1: Tiểu Thất nhà họ Khương

20/04/2025

Chương 2: Lướt qua

20/04/2025

Chương 3: Vô tình gặp gỡ ở trong núi

20/04/2025

Chương 4: Cơm chay

20/04/2025

Chương 5: Giao phong

20/04/2025

Chương 6: A Ly mất tích

20/04/2025

Chương 7: Thủ đoạn

20/04/2025

Chương 8: Thất thủ

20/04/2025

Chương 9: Nhục nhã

20/04/2025

Chương 10: A Ly đổi chủ

20/04/2025

Chương 11: Đồng thị

20/04/2025

Chương 12: Ý đồ làm mai

20/04/2025

Chương 13: Khương Nam

20/04/2025

Chương 14: Đề phòng phu nhân

20/04/2025

Chương 15: Chọn phe

20/04/2025

Chương 16: Quyền quý

20/04/2025

Chương 17: Lộc Sơn quan học

20/04/2025

Chương 18: Công tử Ngọc Khu

20/04/2025

Chương 19: Không trốn tránh

20/04/2025

Chương 20: Gặp mặt

20/04/2025

Chương 21: Bất mãn

20/04/2025

Chương 22: Chữa trị

20/04/2025

Chương 23: Ăn đậu hủ của thế tử

20/04/2025

Chương 24: Mất hầu bao

20/04/2025

Chương 25: Cứu vãn

20/04/2025

Chương 26: Bao dung và đề phòng

20/04/2025

Chương 27: Mưu tính

20/04/2025

Chương 28: Che chở cho nàng

20/04/2025

Chương 29: Nghe gió mà động

20/04/2025

Chương 30: Vô sỉ

20/04/2025

Chương 31: Bị thương

20/04/2025

Chương 32: Dụng tâm của Khương thất

20/04/2025

Chương 33: Bị phạt

20/04/2025

Chương 34: Phạt thêm hai ngày

20/04/2025

Chương 35: Tự kiểm điểm

20/04/2025

Chương 36: Một viên kẹo ngọt

20/04/2025

Chương 37: Bảo vệ

20/04/2025

Chương 38: Chia xa

20/04/2025

Chương 39: Lên đường

20/04/2025

Chương 40: Bảo vật

20/04/2025

Chương 41: Dự đoán trước tình hình

20/04/2025

Chương 42: Nàng hãy yên tâm

20/04/2025

Chương 43: Bảo vệ Khương gia

20/04/2025

Chương 44: Cầm đèn

20/04/2025

Chương 45: Hầu hạ

20/04/2025

Chương 46: Trợ ngủ

20/04/2025

Chương 47: Dừng chân

20/04/2025

Chương 48: Một bát mì

20/04/2025

Chương 49: Sự việc xảy ra đột ngột

20/04/2025

Chương 50: Chớp mắt một cái

20/04/2025

Chương 51: Người của phủ Triệu Quốc công

20/04/2025

Chương 52: Khởi đầu

20/04/2025

Chương 53: Tai họa ập đến

20/04/2025

Chương 54: Xuân ấm

20/04/2025

Chương 55: Đẹp chỗ nào?

20/04/2025

Chương 56: Ứng phó với hắn hai việc

20/04/2025

Chương 57: Đọc kinh

20/04/2025

Chương 58: Lời chỉ điểm của hắn

20/04/2025

Chương 59: Biến số

20/04/2025

Chương 60: Đột nhập ban đêm

20/04/2025

Chương 61: Cách một lớp cửa sổ

20/04/2025

Chương 62: Mọi thứ đều có ngoại lệ

20/04/2025

Chương 63: Thế tử anh minh

20/04/2025

Chương 64: Hải đường xuân sắc

20/04/2025

Chương 65: Hoa hải đường nở rộ

20/04/2025

Chương 66: Người không thể tránh khỏi

20/04/2025

Chương 67: Vô thức ăn ý

20/04/2025

Chương 68: Dương Liễu Y Y

20/04/2025

Chương 69: Chuyện nhà

20/04/2025

Chương 70: Cân nhắc hai bên

20/04/2025

Chương 71: Gặp gỡ đêm khuya

20/04/2025

Chương 72: Công tử Đan là ai?

20/04/2025

Chương 73: Cuộc trò chuyện đêm khuya ở Lộc Sơn

20/04/2025

Chương 74: Âm thanh của tự nhiên

20/04/2025

Chương 75: Tình ý miên man

20/04/2025

Chương 76: Mỹ ngọc tự nhiên

20/04/2025

Chương 77: Nhìn trúng cái nào?

20/04/2025

Chương 78: Manh mối đầu tiên

20/04/2025

Chương 79: Tuyệt nhiên không nhắc đến

20/04/2025

Chương 80: Cùng du ngoạn (1)

20/04/2025

Chương 81: Cùng du ngoạn (2)

20/04/2025

Chương 82: Du ngoạn cùng nhau (3)

20/04/2025

Chương 83: Du ngoạn cùng nhau (4)

20/04/2025

Chương 84: Cùng du ngoạn (5)

20/04/2025

Chương 85: Khởi đầu của mọi thứ

20/04/2025

Chương 86: Mời Thế tử ăn dưa?

20/04/2025

Chương 87: Niềm tin không cần nói ra

20/04/2025

Chương 88: Bước đầu vào học quán

20/04/2025

Chương 89: Ăn miếng trả miếng

20/04/2025

Chương 90: Có thể chơi xấu mà

20/04/2025

Chương 91: Cách giải quyết

20/04/2025

Chương 92: Nhập học

20/04/2025

Chương 93: Nhập học

20/04/2025

Chương 94: Mơ hồ lo lắng

20/04/2025

Chương 95: Tránh nặng tìm nhẹ

20/04/2025

Chương 96: Cái kết cho kẻ lắm mồm

20/04/2025

Chương 97: Hương Lai Độ

20/04/2025

Chương 98: Yêu ai yêu cả đường đi

20/04/2025

Chương 99: Thế tử hơi thắng một bậc

20/04/2025

Chương 100: Không thể chối cãi

20/04/2025

Chương 101: Sườn núi

20/04/2025

Chương 102: Tiểu Thất cãi lại

20/04/2025

Chương 103: Nàng là ai?

20/04/2025

Chương 104: Làm việc nghiêm túc

20/04/2025

Chương 105: Cùng một người

20/04/2025

Chương 106: Đôi mắt của hắn

20/04/2025

Chương 107: Tia hy vọng le lói

20/04/2025

Chương 108: Cổ vũ nàng

20/04/2025

Chương 109: Ấm lạnh

20/04/2025

Chương 110: Bí mật sâu kín

20/04/2025

Chương 111: Chợt ấm lại lạnh

20/04/2025

Chương 112: Quân tâm hoà thuận vui vẻ

20/04/2025

Chương 113+114: Bỗng chợt nhớ ra

20/04/2025

Chương 115: Như ẩn như hiện

20/04/2025

Chương 116: Dạy học tùy theo năng lực

20/04/2025

Chương 117: Tiểu Thất lại bị phạt

20/04/2025

Chương 118: Chính là điều phiền nhiễu nhất

20/04/2025

Chương 119: Khó chịu

20/04/2025

Chương 120: Liễu ám hoa minh

20/04/2025

Chương 121: Mây tan trăng sáng

20/04/2025

Chương 122: Lời hứa âm thầm

20/04/2025

Chương 123: Bám riết không tha

20/04/2025

Chương 124: Biến cố Khương thị

20/04/2025

Chương 125: Định mệnh an bài

20/04/2025

Chương 126: Ngôi miếu đổ nát

20/04/2025

Chương 127: Ngoại truyện – Kiếp này đã qua (1)

20/04/2025

Chương 128: Phiên ngoại – Kiếp này đã qua (2)

20/04/2025

Chương 129: Ngôi miếu đổ nát (2)

20/04/2025

Chương 130: Ngôi miếu đổ nát (3)

20/04/2025

Chương 131: Ngôi miếu đổ nát (4)

20/04/2025

Chương 132: Vị thế tử nào?

20/04/2025

Chương 133: Tại sao lại khác?

20/04/2025

Chương 134: Khi cừu non gặp sói

20/04/2025

Chương 135: Tinh mắt

20/04/2025

Chương 136: Mưa dầm thấm lâu

20/04/2025

Chương 137: Ai cũng có toan tính

20/04/2025

Chương 138: Sai một ly

20/04/2025

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 3: Vô tình gặp gỡ ở trong núi

Chương trước

Chương sau

Trong hậu điện Từ An tự, cách một cái bàn thấp, có hai người đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, mặt mũi trầm tĩnh, ăn mặc thanh lịch.

Trong phòng thắp nến hương, sương mù lượn lờ, trước cửa sổ bày bồn tùng bách, tăng thêm vẻ tươi mát cho căn phòng.

“Đại sư, lần này tới đây, vẫn là vì bệnh khó chữa của thế tử. Một năm trước có cầu hương đốt trong tự, mấy tháng đầu dùng rất hiệu quả. Chỉ là tới cuối năm, dần dần có xu hướng ức chế không nổi. Hiện giờ thì hoàn toàn không có công dụng. Còn thỉnh đại sư chế hương mới, giải trừ chứng khó ngủ cho thế tử.”

Nói chuyện là văn sĩ trung niên kia, lúc này không còn chút cao cao tại thượng hơn người một bậc, bộ dạng cung cung kính kính đứng hầu một bên, trong lời nói là sự khẩn cầu.

“Nhanh như vậy đã không còn tác dụng?” Ấn đường phương trượng nhíu lại, ngón cái niết niết Phật châu trong tay, nhắm mắt, hồi lâu mới thở dài bùi ngùi, chậm rãi lắc đầu trong ánh mắt thất vọng của văn sĩ.

“Như vậy, lão nạp cũng bó tay bất lực.”

‘Vù’ một tiếng, lưỡi đao sắc bén phá không, đầu thương đã dừng trước ấn đường lão hòa thượng. Hành động vô lễ như vậy cũng không làm phương trượng kia lay động, chỉ nhắm mắt, từng câu từng chữ bắt đầu niệm kinh. Dáng vẻ nghiêm trang, hiển nhiên đã nhìn thấu sinh tử luân hồi.

“Chu Chuẩn.”

“Vâng.” Không cam lòng thu hồi cây thương, người tên Chu Chuẩn, diện mạo tuấn tú, nghe thế tử phân phó đành phải lui sang một bên.

“Dùng dược khác cũng vô dụng?” Người ngồi trên bồ đoàn còn lại hỏi, giọng nhẹ nhàng lại mềm mỏng. Dường như việc này không hề liên quan tới y, thập phần hờ hững.

Trên đầu nam tử chỉ có một cây trâm ngọc để vấn tóc, còn chưa đội mũ [1], tuổi chưa tới mười lăm. Tiếng nói khàn khàn đặc hữu của thiếu niên đang tuổi lớn, toàn thân lại lộ ra một cổ trầm tĩnh, hai mắt nhìn thẳng, không hề gợn sóng.

[1] Cổ đại 20 tuổi sẽ làm lễ đội mũ để biểu thị đã trưởng thành.

“Hương đốt tầm thường, không thể trị tận gốc chứng bệnh khó chữa của thế tử. Nếu tìm được biện pháp hữu dụng hoặc phụ trợ, cũng có thể thử một lần.”

“Biện pháp? Tìm ở nơi nào?” Hiển nhiên không có khí độ như thế tử nhà mình, Chu Chuẩn thấy lão hòa thượng nói chuyện, toàn là lời nói suông, thì trong mắt đã có hàn quang xẹt qua.

Niệm một câu ‘a di đà phật’, phương trượng thở dài, tiếc nuối lắc đầu. Nếu như biết được, ông đã sớm tha phương cầu thuốc, chỉ mong hồi báo lão quốc công năm đó có ân.

Nam tử ngồi xếp bằng trầm ngâm một lát, rồi nâng tay vẫy lui tâm phúc đằng sau.

“Hai người ra ngoài cửa trông coi. Đợi bổn thế tử nghe phương trượng giảng một khóa, liền hồi phủ.”

Bốn phía không còn người quấy rầy, chỉ dư lại tiếng tụng kinh của lão hòa thượng, theo tiếng chuông ngân nơi chùa cổ, tâm cũng dần dần tĩnh lại.

“Đại sư không hỏi nguyên do cơn ác mộng?”

Chắp tay trước ngực, phương trượng đại sư mặc một thân áo gai màu xám đậm, cả người lộ ra khí độ xuất trần.

“Mỗi người đều tự có duyên pháp. Thế tử chấp nhất [2] rồi.”

[2] gốc là một từ của Phật giáo, ý chỉ chăm chăm vẻ bề ngoài mà lệch mất bản chất vấn đề.

Lời nói này có hàm ý. Giống như chưa nói điều gì, nhưng từng chữ lại tựa như châu ngọc, giống như một lời đã nói hết.

Trong mắt nam tử chợt lóe lên tia sắc bén rồi biến mất, nhìn ông chăm chú, rồi mới nhắm mắt lại, từ bỏ hết thảy.

Lão hòa thượng không bị ảnh hưởng, gõ mõ đọc xong một chương, lại một chương kinh, lúc mở mắt, giống như hiểu rõ mà gật đầu, nhìn nam tử đối diện, trầm giọng nói: “Tâm thế tử, tĩnh rồi.”

Giữa phật đường, tịnh tâm chú lượn lờ vang vọng. “Hữu hình giả, sinh với vô hình, vô năng sinh hữu, có quy về vô. Này đây, phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng… [3]”

[3] Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng là một câu của Phật giáo, nghĩa “Bất cứ vật gì hễ có hình tướng đều là giả dối. Nếu thấy các tướng không phải hình tướng, như thế mới tạm gọi là thấy được Như Lai.” Ý chỉ vạn vật có hình tướng đều là không chân thật, đến khi hiếu thấu sẽ đạt được giác ngộ.

Còn trước bảo điện Đại Hùng, Xuân Anh quyên tiền dầu mè đã trở lại, thấy Thất cô nương đang đứng giữa đình viện, không đi điện Quan âm xin quẻ sâm. “Tiểu thư, vì sao người không đi xin quẻ cùng Ngũ cô nương?”

Thất cô nương xua tay, không có hứng thú nói: “Thay vì bản thân phải lo lắng đề phòng, thì hóng xem trò vui không phải là tốt hơn sao?”

Vận mệnh bị người khác đoán giải, cho dù là tốt hay xấu, thì sau này cũng không an tâm được.

Nếu nói mệnh tốt, vậy sau này khi gặp điều không như ý, thì sẽ oán trách người khác, tăng thêm bất bình.

Còn nếu nói không tốt, chẳng cần chờ đến sau này, vừa bước ra khỏi sơn môn này thôi, chỉ sợ lòng đã không yên.

“Trước mặt phật tổ, nói lời hồ đồ gì đó!” Vừa dâng hương xong, Hứa thị nghe Thất cô nương nói lời không trang trọng như vậy, thì lập tức bắt người răn dạy nghiêm nghị.

“Vâng, vâng, thái thái nói đều đúng. Con đây, là trẻ nhỏ ăn nói không lựa lời, liền đi cấp Bồ Tát bồi tội.” Nói xong, mặt không biến sắc, tiến vào điện, cung cung kính kính vái ba vái.

Làm xong, xoay người trở lại, nghiêng đầu nhìn Hứa thị, thấy người đã nguôi giận, mới lộ ra chút tinh nghịch.

“Chỉ có lúc phạm sai, mới biết điều như vậy.” Duỗi tay chọc vào trán nữ nhi, cuối cùng Hứa thị cũng lộ ra gương mặt tươi cười.

Nữ nhi này của bà, cái gì cũng tốt, chính là tính tình hơi lạnh nhạt. Không giống Ngũ cô nương Khương Nhu tranh cường háo thắng, mà là quật cường từ trong xương cốt. Lại cũng không giống mấy cái thứ nữ vâng vâng dạ dạ, nhưng lại cực lực gạt người, tính toán nhỏ nhặt.

Xảy ra một màn này, việc xin sâm tự nhiên là từ bỏ. Xin sâm chú trọng thành tâm, miễn cưỡng sợ là không còn chuẩn nữa.

“Thái thái, ngài và thái thái đại phòng hãy dùng trà trong hậu viện, nghe đại sư giảng kinh. Chuyện tụng kinh niệm phật, tuổi tác quá nhỏ, thì thật sự nghe không hiểu. Dứt khoát cho phép con dẫn người đi sau núi, du ngoạn hang đá nổi danh thiên hạ của Từ An tự một phen. Trước bữa trưa con sẽ trở lại.”

Tìm được cơ hội để có thể một mình đi nơi thanh tịnh, Thất cô nương kéo cánh tay Hứa thị, lắc lắc, lại lắc lắc.

“Theo ý con đi, đừng có để mình bị chóng mặt đấy. Nhớ đừng đi quá xa, mang theo Thôi ma ma đi cùng.” Hôm nay Từ An tự không đón khách lạ. Trừ bỏ nữ quyến quận thủ phủ, cũng chỉ có mấy người không rõ thân phận kia. Có lẽ với thân phận của người kia, thì cũng sẽ không có hành động nào ảnh hưởng văn nhã. Nên Hứa thị cũng yên tâm thả người.

Từ An tự đất rộng mênh mông, có lịch sử lâu đời. Tinh túy trong tự lại là hang đá sau núi, “Ngàn Phật động”.

Thất cô nương đi một đoạn đường núi hiểm trở, nhưng chỉ khoảng non nửa khắc, đã thấy miệng hang được xây dọc theo núi.

“Không tô màu, tượng Phật càng có phong cách cổ xưa trang nghiêm.” Quan sát lần lượt từng tượng Phật một, Khương Viện đi đầu, để lại Thôi ma ma và Xuân Anh đang thành kính lễ bái. Chỉ có Lục Phù một tấc cũng không rời, trong mắt có chút bất lực. Bộ dáng Thất cô nương như vậy, nào phải tới dâng hương, rõ ràng là đi chơi mới chuẩn xác.

Đầu đàng kia của hành lang hẹp dài, đi xuống nữa là một tòa thạch đình giữa sườn núi. Bên trái thạch đình có một gốc cây lớn che trời. Cả thân cành vươn ra tạo bóng râm, bên còn lại thì trụi lủi, không có chiếc lá nào.

“Cô nương, cây này sinh trưởng thật cổ quái.” Lục Phù ngước mắt nhìn, nhấc tà váy chạy quanh một vòng.

“Chát.” Thôi ma ma xụ mặt giả bộ véo lỗ tai nàng một cái, “Từng hàng cây ngọn cỏ trong cổ tháp đều có linh tính, không được phép hồ ngôn loạn ngữ, liên lụy cô nương.”

Lục Phù ấm a ấm ức nói “Đã biết”, rồi xoay người giúp đỡ Xuân Anh thu xếp trà bánh trên bàn.

Thất cô nương mỉm cười, không hổ là người thái thái đưa cho nàng, Thôi ma ma được mẫu thân dạy dỗ rất khá. Nói tới Thôi ma ma, cũng chỉ mới hơn hai mươi, là người hầu nhà mẹ đẻ Hứa thị ngàn chọn vạn tuyển rồi mới đưa tới.

Bưng trà lúa mạch lên nhấp, loại trà chuyên dùng chiêu đãi khách trong tự, ngồi nghỉ trong đình, đối diện là dãy núi xa xa, tầng tầng lớp lớp, xanh ngát bao la, cảnh đẹp ý vui. Đứng dậy đi đến chỗ dựa lan can, tấm lòng cũng rộng mở hơn.

“Thật là cảnh trí khó có được! Ta thấy núi xanh đẹp vô ngần, liệu núi xanh có thấy ta như vậy hay không [4].”

[4] Trích thơ của Tân Khí Tật

Thôi ma ma vui mừng phụ họa. Từ nhỏ nhìn cô nương lớn lên, coi nàng như khuê nữ mà yêu thương. Hài tử nhà mình luôn thấy tốt, do đó lời khen có chút quá sự thật.

“Cô nương, lại chờ vài năm nữa, cô nương tất sẽ là nhất đẳng tuyệt sắc trong quận, há có thể dùng ‘đẹp vô ngần’ là miêu tả được. Lại nghe thơ, thập phần không tồi, ngày sau cô nương có thể lại có chút tài danh.”

Khương Viện ngẩn ra, liền biết bà hiểu lầm. Bài thơ này cũng không phải khen ‘’đẹp vô ngần”, mà là gửi gắm tình cảm núi sông.

“Thơ này không phải người như ta có thể làm ra được. Nghĩ tới là hợp với cảnh này, liền mượn tới dùng thôi.”

“Thôi ma ma ngài xem. Ngài khen ngợi như vậy, da mặt cô nương mỏng, làm sao không biết xấu hổ mà nhận đây?” Hạ nhân trong Đào Hoa Ổ đều biết, cô nương nhà mình từ nhỏ thích đọc sách ngâm thơ, làm câu đối đã tính là gì, chỉ nghĩ nàng đang khiêm tốn mà thôi.

Khương Viện cười mỉm, kệ các nàng trêu ghẹo.

Nàng không nghĩ tới danh lợi, càng sẽ không mượn thơ từ kiếp trước mà khoe khoang. Nàng đã làm sáng tỏ, tin hay không là chuyện của người ta.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy cũng tốt. Ấm áp yên lặng, cười cười nói nói. Thay đổi thời không, cũng không phải không thể sống tốt.

Thất cô nương Khương gia không biết, rừng trúc phía sau thạch đình có mấy người đang nghỉ chân ở đây. Thấp thoáng sau cành lá, vừa lúc có thể nhìn thấy nha hoàn bà tử bên kia, mỗi lời nói cử động, đều thu vào đáy mắt.

Ánh mắt nam tử dừng trên người nàng, trầm tư thật lâu, không nói lời nào.

Hết Chương 3: Vô tình gặp gỡ ở trong núi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page