Ánh dương ngoài cửa sổ rọi lên hai thân ảnh, ánh mắt bọn họ đan vào nhau, như thời gian ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại tiếng thở hòa quyện nơi không trung, triền miên da diết.
“Kiều Kiều.”
“Ừ.”
Ta theo phản xạ mà đáp lời, rồi mới chợt nhớ ra — người hắn gọi, xưa nay chưa từng là mình.
Ta hỏi hệ thống: “Khi nào mới có thể rời khỏi đây?”
Hệ thống trầm mặc.
Ta co mình nơi góc tường mà xoay vòng, sau lưng là tiếng thở nặng nhọc của Bạch Cảnh Thần.
Thanh âm ấy tựa mũi kim, không thương tiếc mà đâm thẳng vào chốn mềm yếu nhất nơi tâm ta, đau đớn chẳng thể gọi thành lời.
Những ngày kế tiếp, Bạch Cảnh Thần ở mãi bên Sở Tuyết Nhi.
Hắn cùng nàng ta ngắm sao ngắm trăng.
Hắn vì nàng ta mà rửa tay nấu canh.
Hắn vì nàng ta mà cự tuyệt đề nghị tuyển phi.
Hắn cẩn thận ôm lấy Sở Tuyết Nhi, dùng thanh âm dịu dàng nhất an ủi: “Bổn vương chỉ muốn có Kiều Kiều, Kiều Kiều là duy nhất trong đời này của bổn vương.”
Sở Tuyết Nhi mỉm cười như hoa, ngẩng đầu hôn lên môi Bạch Cảnh Thần: “Thế còn Cảnh vương phi thì sao?”
Tên của ta, là nghịch lân của Bạch Cảnh Thần.
Trước kia, chỉ vì một vị ngôn quan nhắc đến “chọn thụy hiệu cho cố Cảnh vương phi” mà bị Bạch Cảnh Thần phạt trăm trượng, cuối cùng chết thảm nơi pháp trường.
Từ đó về sau, chẳng còn ai dám nhắc đến ta trước mặt hắn.
Nhưng Sở Tuyết Nhi thì khác.
Nàng ta nói ra, Bạch Cảnh Thần chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó liền đè nàng ta dưới thân, đáp lại nụ hôn kia.
Hắn khinh thường nhắc đến ta.
“…Hệ thống, thì ra chỉ là linh hồn, tim vẫn có thể đau như vậy sao?”
Ta đưa tay sờ lên trái tim chẳng còn tồn tại, rõ ràng mọi xúc cảm sớm nên tiêu tán từ ba năm trước, mà giờ đây lại cuồn cuộn ùa về, như muốn dìm chết ta lần nữa.
“Thao Thao, ta phát hiện một chuyện bi ai vô cùng.”
“Di cốt của ngươi nằm trong tay Bạch Cảnh Thần, ngươi… chẳng thể rời khỏi hắn được nữa.”
Ta và hệ thống nghĩ rằng, việc bị vây khốn mãi mãi bên cạnh Bạch Cảnh Thần trong hình hài du hồn, có lẽ chính là cái giá cho việc thất bại nhiệm vụ.
“Nếu hài cốt của ta bị hủy, liệu ta có thể rời đi không?”
Hệ thống khuyên ta chớ nên ôm mộng tưởng hão huyền.
“Chử Thao Thao, nếu hài cốt của ngươi bị hủy, có lẽ ngươi cũng tan biến theo.”
Một câu ấy, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Vì muốn bảo vệ di cốt bản thân, ta ngày ngày đi theo bên Bạch Cảnh Thần.
Lúc chiều tà, Bạch Cảnh Thần vẫn đang bận chính sự.
Mấy ngày liền không được nghỉ ngơi, mí mắt hắn nặng trĩu, dưới mắt là một quầng xanh nhạt.
Nhìn chằm chằm vào tấu chương suốt thời gian dài khiến ánh mắt vốn sáng rực của hắn nay cũng trở nên ảm đạm, mất đi thần thái ngày thường.
“Vương thượng, Sở cô nương hỏi, những vật xưa từng thuộc về Cảnh vương phi nên xử trí ra sao?”
Bạch Cảnh Thần chẳng lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn thái giám, ánh mắt đen như mực thoáng qua hàn ý.
Thái giám sợ đến quỳ rạp xuống đất, run rẩy bẩm: “Sở cô nương nói, những vật đó khiến nàng bất an.”
Bất an sao?
Ta cảm thấy thật nực cười.
Đồ đạc của ta kỳ thực chẳng có là bao.
Khi gả cho Bạch Cảnh Thần, khi ấy hắn chỉ là một hoàng tử thất sủng.
Để không khiến hắn mất mặt, lúc rời nhà mẹ đẻ, ta chỉ mang theo ba bộ váy bằng vải thô và hai bộ trang sức rẻ tiền nhất.
Chỉ vậy thôi, mà cũng chướng mắt Sở Tuyết Nhi.
Ta hồi tưởng lại thuở mình mới gả qua, khoác áo vải thô đi dự yến tiệc, bị các vương phi khoác gấm lụa khinh thường.
Vì muốn an ủi Bạch Cảnh Thần, ta cố ý cười khẩy mấy người kia: “Bạch Cảnh Thần, ta thật sự không thích gì chúng đâu, thật đấy.”
Bạch Cảnh Thần thường sẽ dỗ dành ta: “Kiều Kiều của ta, tương lai nhất định sẽ có thứ tốt hơn, ta hứa.”
Cho đến khi bị xử trí, trên người ta vẫn là bộ váy vải đã giặt đến ngả vàng năm xưa.
Tên lừa đảo!
Ta giơ tay đấm cho Bạch Cảnh Thần một cú, mà với thân thể du hồn của ta, cú đấm ấy chẳng gây nổi thương tổn.
You cannot copy content of this page
Bình luận