Công Lược Thất Bại Rồi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

“Cảnh Vương gia, thi thể xử trí thế nào?”

 

Ta dỏng tai lắng nghe, trông chờ lời đáp của Bạch Cảnh Thần.

 

“Tùy ngươi.”

 

Chỉ hai chữ đơn giản, ta như cỏ rác mà bị hắn vứt bỏ.

 

Ta mỉa mai nhìn thi thể mình bị thị vệ lôi đi.

 

Cuối cùng hai người đó mỏi mệt, tiện tay vứt ta nơi một sườn núi hoang vu cỏ cây chẳng mọc nổi, đào sơ qua một hố rồi chôn ta vào đó.

 

Hồn ta phiêu sau lưng bọn họ, nghe họ nói về sủng ái của Bạch Cảnh Thần đối với Sở Tuyết Nhi.

 

“Nghe nói Sở cô nương bị nhiễm phong hàn, không chịu uống thuốc, Vương gia chẳng những đích thân đút thuốc, còn tự tay làm mứt quả để giải vị đắng cho nàng.”

 

“Còn nghe nói, Vương gia đã quyết, chờ Sở cô nương đến tuổi cập kê, liền sẽ cưới nàng vào cửa.”

 

“Chỉ tiếc cho vị cô nương bị xử trí này, chỉ vì một câu ‘không nguyện làm thiếp’ của Sở cô nương mà phải mất mạng.”

 

Những lời ấy như sấm sét giáng giữa trời quang.

 

Rõ ràng Bạch Cảnh Thần từng nói: “Trên đời này, Thao Thao là sự sủng ái duy nhất của ta, cũng là chính thê duy nhất.”

 

Vậy mà nay, chẳng những dâng hết sủng ái cho người khác, ngay cả vị trí chính thất cũng dâng luôn cho nàng ta.

 

Đồ tệ bạc!

 

Hệ thống an ủi: “Chớ buồn, chờ sang thế giới kế tiếp, chúng ta sẽ quên hắn thôi.”

 

  1.  

 

Ta và hệ thống đều đang đợi cấp trên đưa bọn ta đến thế giới kế tiếp.

 

Ai ngờ, đợi một cái liền tròn ba năm.

 

Trong ba năm ấy, cỏ trên mộ ta đã mọc rồi lại úa đến mấy lượt, vậy mà vẫn chưa thấy cơ hội sang thế giới khác đâu.

 

Chán đến độ chẳng có gì làm, ta ngồi nơi mộ phần, ngửa mặt uống gió Tây Bắc.

 

“Ê, hệ thống, có khi nào bọn trên kia quên mất chúng ta rồi không?”

 

Hệ thống quả quyết đáp: “Không thể nào, chờ thêm chút nữa đi.”

 

Trong lúc ta còn đang ngẩn ngơ, thì dưới gốc cây nghiêng đầu cách mộ không xa, đột nhiên xuất hiện một bóng người.

 

Ta dụi mắt mấy lần, rồi nhìn kỹ lại, liền hỏi hệ thống: “Ê, hệ thống, ngươi coi kìa, kẻ đang đứng trước mộ trông có giống Bạch Cảnh Thần không?”

 

Hệ thống cũng bất ngờ: “Quả thật là hắn.”

 

Nam nhân kia, ba năm chẳng gặp, thời gian tựa hồ chẳng để lại chút dấu vết gì trên gương mặt hắn. 

 

Dung mạo vẫn tuấn lãng như xưa, thậm chí còn thêm vài phần trầm ổn và phong vận.

 

Ta hiếu kỳ: “Hắn đến làm gì vậy?”

 

Trong ba năm nay, ta chỉ nghe được tất cả tin tức về Bạch Cảnh Thần qua lời kể của người qua đường.

 

“Vì Sở cô nương, Cảnh Vương gia đắc tội với thái tử, bị phạt quỳ ngoài đại điện suốt một ngày một đêm.”

 

“Sở cô nương trúng độc, Cảnh Vương gia đích thân thử độc, suýt nữa mất mạng.”

 

“Cảnh Vương gia tự tay may cho Sở cô nương một bộ giá y, định tặng làm lễ trưởng thành.”

 

Từng việc, từng chuyện, đều xoay quanh Sở Tuyết Nhi.

 

Bạch Cảnh Thần và nàng ta đã trở thành biểu tượng cho đôi lứa đẹp đôi, đến cả các thiếu nữ lên núi cầu duyên nơi cây đào, cũng mong được gặp một lang quân như hắn.

 

Mỗi lần nghe vậy, hệ thống lại phun tào: “Nhân loại các ngươi thật là ngu xuẩn, ai ai cũng muốn cưới một nam nhân từng xử tử chính thê.”

 

Chuyện Bạch Cảnh Thần xử trí ta, ít người biết đến.

 

Nhưng chuyện hắn yêu thương Sở Tuyết Nhi thì thiên hạ đều hay.

 

Lúc ta còn đang thất thần, Bạch Cảnh Thần đã bước tới trước mộ.

 

Hắn cầm trong tay một cái cuốc, ngó qua lớp cỏ trên mộ ta, tựa hồ trầm ngâm.

 

“Loáng cái đã ba năm, chẳng biết ngươi còn đó chăng?”

 

Ta trợn trắng mắt đáp lại: “Tiểu nữ bất tài, chưa học được thuật giả xác hoàn hồn.”

 

Nên chỉ có thể vất vưởng nơi hoang mộ thế này.

 

Tất nhiên, Bạch Cảnh Thần không nghe được lời ta, chỉ tự nói một mình: “Chử Thao Thao, ta thắng rồi.”

 

“Hôm nay ta đăng cơ, nghĩ đi nghĩ lại, lễ đăng cơ này, cũng nên để ngươi chứng kiến một phen.”

 

Ta cạn lời.

 

“Đăng cơ thì miễn đi, khi nào ngươi xuất tang thì nhớ báo ta một tiếng.”

 

Lời vừa dứt, ta liền thấy Bạch Cảnh Thần giơ cuốc lên, bắt đầu đào mộ.

 

Bạch cốt hiện ra.

 

Ta thét lên, chạy tán loạn: “Đang làm cái gì thế hả! Hắn định nghiền xương rắc tro hay sao?!”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page