Công Lược Thất Bại Rồi

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Công lược thất bại, ta bị Bạch Cảnh Thần xử trí.

 

Không thể quay về nhà, cũng chẳng thể đầu thai, hồn phách của ta lơ lửng nơi m/ộ phần suốt ba năm.

 

Ba năm sau, Bạch Cảnh Thần rốt cuộc trở thành đế vương một cõi.

 

Ngày đăng cơ, ta trông thấy hắn đem ta đào lên từ dưới mộ.

 

Ta gào thét, chạy loạn tứ phương: “Đang làm gì vậy? Hắn định nghiền xư/ơ/ng rắc tr/o của ta ư!”

 

1.

 

Trong một ngày đông tuyết rơi lất phất, chỉ vì một chữ “chướng mắt” của Sở Tuyết Nhi, Bạch Cảnh Thần liền không chút do dự mà xử trí ta.

 

Một kiếm ấy đ/â/m thẳng vào tim, huy/ế/t đỏ nhuộm cả đất tuyết.

 

Giữa cơn đau, ta gắng gượng nở một nụ cười: “Thật là đau, Bạch Cảnh Thần.”

 

Ta nằm trong vũng m/á/u, ngẩng đầu nhìn đôi mắt từng chan chứa ôn nhu và lời hứa hẹn, nay lại lạnh lẽo như sương tuyết, trong lòng dâng lên một nỗi thê lương vô tận.

 

Ta chẳng thể hiểu được.

 

“Vì sao vậy, Bạch Cảnh Thần?”

 

“Ngươi vốn dĩ chỉ là thế thân của Kiều Kiều. Nay nàng ấy đã trở về, ngươi liền chẳng còn giá trị.”

 

Lời ngắn gọn mà đanh thép, mỗi một chữ như lưỡi d/a/o sắc bén, đâm thẳng vào tim ta.

 

Thế thân ư?

 

Nhìn khuôn diện Sở Tuyết Nhi kia có năm phần tương tự mình, ta khẽ cười đầy chua chát.

 

Thì ra, tên tự xưng của Sở Tuyết Nhi cũng gọi là Kiều Kiều.

 

Thì ra, trong từng đêm ân ái cùng ta, tiếng “Kiều Kiều” mà hắn thốt ra, chưa từng là gọi ta.

 

Năm năm a.

 

Thì ra năm năm qua, chỉ có mình ta xem mối tình này là thật.

 

Trong một khoảnh khắc, Bạch Cảnh Thần rút kiếm ra, huy/ế/t phun xối xả, nhuộm đỏ tay áo Sở Tuyết Nhi.

 

“Thật đáng tiếc cho bộ xiêm y Tuyết Nhi mới làm xong, nay lại vấy lên sắc đỏ bi thương chẳng nên có.”

 

Thanh âm Bạch Cảnh Thần lãnh đạm, xa cách, từng lời từng chữ đều toát lên sự chán ghét và bất mãn với ta.

 

“Thật đáng tiếc, ký chủ, ngươi đã thất bại trong việc công lược rồi.”

 

Thanh âm của hệ thống còn nhuốm nỗi bi thương hơn cả ta. 

 

“Ngươi có thể sẽ phải tiếp nhận một ít trừng phạt, xin hãy chuẩn bị cho tốt.”

 

  1.  

 

Ta nằm trong tuyết lạnh thấu xương, chờ đợi cái gọi là trừng phạt mà hệ thống đã nhắc đến.

 

Kết quả, cho đến lúc ta trút hơi thở cuối cùng, vẫn chẳng chờ được điều chi.

 

Trừng phạt thì chưa tới, lại chờ được Bạch Cảnh Thần quay về.

 

Hồn ta phiêu đãng giữa không trung, trông thấy Bạch Cảnh Thần đã thay sang một bộ y phục sạch sẽ, mộc mạc, tiến đến bên th/i th/ể ta.

 

Vì mất máu lại thêm hàn khí xâm thân, trạng thái lúc ta mất mạng thật chẳng dễ coi, thậm chí có phần đáng sợ.

 

Bạch Cảnh Thần ngồi xổm bên cạnh, nhìn ta rất lâu, chợt rút ra từ trong lòng một con dao găm.

 

Cả ta và hệ thống đều kinh hãi.

 

Hắn cầm dao, lượn lờ bên khuôn mặt ta mà so đo, ước lượng.

 

Ta thất thanh hỏi hệ thống: “Hắn định hành hạ thi thể ta ư? Hắn là tên biến thái sao?”

 

Hệ thống gật đầu: “Phải. Nếu không thì đâu cần phái ngươi đến để công lược hắn.”

 

Bị hệ thống vặn ngược lại, ta á khẩu không đáp được lời.

 

Ngay lúc còn đang ngây người, Bạch Cảnh Thần đã giơ dao lên, một lát sau, mái tóc ta bị hắn cạo sạch.

 

Ta và hệ thống đều đờ đẫn cả người.

 

Ta chỉ vào cái đầu nhẵn thín như trứng luộc, oán trách với hệ thống: “Hắn đang làm nhục ta đó!”

 

Quân tử bất khả nhục!

 

Ta giơ nắm đấm hướng về phía Bạch Cảnh Thần làm bộ đe dọa, nhưng vừa nghe lời hắn nói, khí thế liền tiêu tan.

 

“Kiều Kiều thích nhất là mái tóc dài này.”

 

Hắn như nâng trân bảo, cẩn thận gói tóc ta vào khăn tay, ôm lấy mà cất vào lòng, trong đôi mắt đen như mực ấy là ôn nhu và thâm tình mà ta chưa từng thấy.

 

Chỉ tiếc rằng, thâm tình ấy, không dành cho ta nữa.

 

Ta nghĩ, hẳn là Bạch Cảnh Thần thực tâm yêu Sở Tuyết Nhi sâu đậm.

 

Nếu không, trong tiết trời giá rét, người sợ lạnh nhất như hắn, cớ gì lại thân chinh đến cắt đi mái tóc của ta?

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page