Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 26:

Chương trước

Chương sau

Lời lẽ lẫn lộn, thậm chí quên cả cách xưng hô, chỉ còn lại bi thương. 

 

Một đôi mắt đã không còn tỉnh táo cứ quét qua quét lại giữa chúng ta, như thể đang tìm một kẻ thế mạng để chôn cùng.

 

Đúng lúc lòng ta còn hoang mang, một bàn tay ấm áp len ra từ tay áo, hai ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy tay ta, vô cớ tiếp thêm dũng khí.

 

Đang lúc bầu không khí căng thẳng, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng gọi trong trẻo:

 

“Hoàng tổ phụ!”

 

35

 

Cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao Tiểu Đường bất kể nóng lạnh, cổ lúc nào cũng quấn khăn, vì sao tuổi còn nhỏ mà thân thể đã rắn rỏi đến thế.

 

Bởi vì, hắn là một nam hài.

 

Thấy thiếu niên sải bước vào điện, sắc mặt lão hoàng đế lập tức trở nên từ ái vô cùng, thậm chí còn nhường nửa chỗ, để hắn quang minh chính đại ngồi lên ngự tọa.

 

“Đường nhi đã xong khóa sớm rồi sao?”

 

“Dạ vâng, Thái phó vừa thả người, Đường nhi liền đến thăm gia gia!”

 

Nhìn thần sắc hoàng đế, hiển nhiên là ngọt tận tâm can, lão xoa nhẹ đỉnh đầu thiếu niên mà cười: 

 

“Hôm nay Thái phó giảng những gì, đều nhớ hết rồi chứ?”

 

Thiếu niên bĩu môi: 

 

“Tứ thư ngũ kinh, Sử ký Thông giám, những thứ này Đường nhi đều học qua rồi, có gì hiếm lạ đâu? Đường nhi muốn học xạ kỵ!”

 

“Được được được!”

 

Lão nhân nghe vậy, cười lớn đầy sảng khoái: 

 

“Vậy gia gia sẽ thỉnh thêm một vị, không, ba vị đại tướng quân làm sư phó dạy con kỵ xạ, thế nào?”

 

Thiếu niên nghe vậy vốn hân hoan phấn chấn, nhưng khi xoay đầu lại thấy Diêm La Tích đang quỳ dưới điện, sắc mặt liền đại biến.

 

Không thể không nói, hắn và lão hoàng đế quả thực có nhiều nét tương đồng về diện mạo, đều là khuôn mặt thon dài, sống mũi cao, thanh tú mà mang nét cương nghị.

 

Ngay cả bản lĩnh trở mặt nhanh như lật sách cũng y hệt.

 

“Hoàng gia gia đã từng hứa với con, gặp Á phụ sẽ không bắt người quỳ, sao có thể thất tín?”

 

Lời này vừa dứt, sắc mặt lão nhân thoáng vẻ bối rối.

 

Đám hoạn quan dưới điện thấy vậy, vội vàng tự tát nhẹ một bạt tai.

 

“Xem nô tài này, trí nhớ thật kém!”

 

Lại ân cần bước lên đỡ Diêm La Tích: 

 

“Diêm đồng tri, mau mau đứng dậy!”

 

Lúc này, Tiểu Đường trên cao liếc thấy ta, sắc mặt bỗng trở nên vui vẻ, chạy nhanh xuống thềm ngọc, kéo ta dậy, rồi quay sang hoàng đế.

 

“Hoàng gia gia, cá om của Ngọc tỷ tỷ nấu ngon lắm!”

 

Tình thế bỗng trở nên kỳ diệu.

 

Một nén nhang sau, ta đã ngồi trong thiên điện, đối diện là lão hoàng đế và Tiểu Đường, Diêm La Tích ngồi ở ghế dưới.

 

Ngự thiện phòng theo yêu cầu của ta, chuẩn bị một chiếc nồi đá, trong nồi có đủ loại ớt ngũ sắc, khoai môn, khoai tây, khoai lang… 

 

Ta điều chế nước sốt, lại tự mình mang tới một con cá quế hoa lớn, dùng sống dao đập ch*ết, rồi thái từng lát cá mỏng, bỏ vào trong nồi.

 

Hai khuôn mặt một già một trẻ, cùng nhau chăm chú nhìn không chớp mắt.

 

“Đây là món gì?”

 

“Đây gọi là món om.”

 

“Ồ ồ.”

 

Sau đó, ta đổ nước sốt có sắc màu đậm đà vào, chờ thêm nửa canh giờ, khi mở nắp, hơi nước nóng bốc lên như mây mù, trên hai khuôn mặt đồng thời lộ ra thần sắc mừng rỡ vô ngần.

 

“Ngọc tỷ tỷ, cùng ăn nào!”

 

Tiểu Đường đưa tay kéo ta, nhưng lại bị Diêm La Tích chặn lại: 

 

“Không được gọi nàng ấy là tỷ tỷ nữa, sai bối phận rồi.”

 

“Nhưng tỷ tỷ vẫn còn rất trẻ mà!”

 

Thiếu niên có đường nét thanh tú, ngũ quan tinh xảo hơi mang nét nữ tính, giọng nói thì đang vỡ, dùng chất giọng khàn khàn của thiếu niên biến âm mà làm nũng, thật sự khiến người nghe nổi da gà.

 

Nhưng đối phương vẫn không chút lay động: 

 

“Vậy con cũng đừng gọi ta là Á phụ nữa.”

 

Tiểu Đường bất đắc dĩ lắc đầu, lại quay sang lão hoàng đế mà cảm thán:

 

“Vậy nên, hoàng gia gia, sau này không thể bắt Ngọc tỷ tỷ quỳ nữa đâu, nàng ấy giờ đã là thê tử của Á phụ rồi!”

 

Ta: “…”

 

Diêm La Tích không để ta ngồi xuống, bởi vì chàng có Tiểu Đường làm kim bài miễn tử, còn ta chỉ là một tội dân.

 

Hết

Chương 26:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page