Danh sách chương

Nếu Lục Thời Tự thật sự cưới Diệp Âm Âm, cô sẽ dọn ra khỏi nhà họ Lục.

Ừm, còn mang theo Giang Ninh, cỗ máy sản xuất tin đồn này cùng chạy.

Bị Lục Yến Thanh dạy dỗ xong, lại nhận thêm một câu từ Lục Uyên, Lục Thời Tự chưa từng trải qua những chuyện này cảm thấy tâm trạng phức tạp.

Nhân danh phải xử lý công việc công ty, thực chất là anh gọi điện cho thư ký, yêu cầu nhanh chóng sa thải Diệp Âm Âm, rồi đi lên lầu.

Lục Yến Thanh còn muốn nghe thêm về mối liên hệ giữa Lục Hoài Chi và Diệp Âm Âm, nhưng Giang Ninh đã buồn ngủ, đầu óc mơ màng, cùng Cố Vân Dung lên lầu nghỉ ngơi.

Ông đành thôi.

Sáng hôm sau, cả gia đình ăn sáng xong, mặc lễ phục đến biệt thự nhà họ Thẩm để dự hôn lễ.

Họ đến không quá sớm, trong sảnh tiệc đã có không ít người.

Lục Yến Thanh và Lục Thời Tự vừa xuất hiện liền có người cầm ly rượu đến bắt chuyện.

Chẳng bao lâu, Cố Vân Dung cũng bị các phu nhân khác gọi đi trò chuyện.

Chỉ còn lại Giang Ninh và Lục Uyên bốn mắt nhìn nhau.

“Muốn xem cô dâu không? Đi với chị xem nào?”

Lục Uyên cầm điện thoại, nhướng mày nói.

Sau khi Giang Ninh giúp gia đình và cô tránh được mưu tính của nhà họ Lê, Lục Uyên rất sẵn lòng thân thiết với Giang Ninh.

Đương nhiên, ở nơi như thế này, cô cũng không muốn để một mình Giang Ninh lúng túng trong sảnh tiệc.

Giang Ninh lướt qua hệ thống hóng hớt, phát hiện trên người chú rể cũng có chuyện hay, cô lập tức gật đầu đi theo Lục Uyên đến phòng trang điểm của cô dâu.

Lúc này, cô dâu đã trang điểm xong, đang đeo dây chuyền.

Thấy họ đến, cô ta còn ngạc nhiên liếc Lục Uyên một cái, rồi bảo thợ trang điểm và tạo mẫu ra ngoài.

“Tôi còn tưởng cô sẽ không đến. Không ngờ không chỉ đến, còn dẫn cả cô em gái rẻ tiền này theo.”

Thẩm Thư Nhan có tên giống Lục Uyên, đều do trưởng bối đặt.

Tên càng tao nhã bao nhiêu, thì tính cách lại càng trái ngược bấy nhiêu.

“Cô kết hôn, tôi có thể bỏ lỡ sao?”

Lục Uyên liếc cô ta một cái, rồi kéo Giang Ninh ngồi xuống, lời lẽ đầy nghiêm túc nói.

“Đây là Giang Ninh, không phải em gái rẻ tiền gì cả. Em ấy chính là em gái khác cha khác mẹ của tôi.”

Nghe được sự nghiêm túc trong lời Lục Uyên, Thẩm Thư Nhan ngước mắt cẩn thận quan sát Giang Ninh.

Dung mạo cô gái tinh xảo, làn da trắng ngần, không giống người xuất thân bình thường, mà giống một tiểu thư danh giá được nuôi dưỡng bằng nhiều tài nguyên.

Thẩm Thư Nhan nhớ không lâu trước Lục Uyên còn bài xích cô em gái này.

Vậy mà chỉ vài ngày trôi qua, sự bài xích ấy đã tan biến, khiến cô ta không khỏi nói.

“Cô thay đổi suy nghĩ nhanh thật.”

Lục Uyên không muốn Giang Ninh nghĩ nhiều, cô ấy nhìn quanh phòng trang điểm rồi chuyển chủ đề.

“Tưởng Tự không ở sảnh tiệc, cũng không ở đây, anh ta đi đâu rồi?”

“Anh ta để quên nhẫn ở phòng, đi lấy rồi.”

Thẩm Thư Nhan soi gương, đeo khuyên tai ngọc trai, thần sắc nhàn nhạt, bình tĩnh không giống một cô dâu sắp kết hôn hôm nay.

Để quên nhẫn cưới ở phòng?

Lục Uyên nghe đã thấy không đáng tin, cũng chẳng giống dáng vẻ coi trọng hôn lễ này hơn Thẩm Thư Nhan.

Ý thức này khiến cô ấy không khỏi cau mày.

Giang Ninh ngồi một bên thì tiếp tục hóng hớt.

[Đâu phải để nhẫn ở phòng, rõ ràng là ở sảnh tiệc thấy cô tiểu thanh mai đáng yêu của mình làm nhân viên phục vụ, nên lo lắng chạy theo đến nhà bếp.]

(Tiểu thanh mai: Bạn chơi từ nhỏ là con gái.)

[Giờ chú rể đang kể lể với tiểu thanh mai về nỗi khổ bị ép gả vào nhà họ Thẩm đây.]

Một giọng nói vang lên bên tai Thẩm Thư Nhan. Cô ta khựng lại, suýt đeo lệch khuyên tai.

“Mới nãy ai nói chuyện?”

Thẩm Thư Nhan hỏi, ánh mắt lại nhìn về phía Giang Ninh.

Cô ta và Lục Uyên quá quen thuộc, làm sao có thể không nhận ra giọng nữ kia không phải của Lục Uyên.

“Chẳng ai nói gì cả.”

Giang Ninh ngơ ngác đáp.

[Chắc là bận rộn chuyện hôn lễ mệt quá, sinh ảo giác rồi sao?]

[Nếu Thẩm Thư Nhan biết chú rể sắp cưới đang ở phòng nghỉ tầng ba ôm tiểu thanh mai, lát nữa còn vì đưa tiểu thanh mai bị hạ đường huyết đi bệnh viện mà không tham gia nghi thức cưới, thì có chịu nổi không đây?]

Giọng nói ấy lại vang lên, mà âm sắc rõ ràng chính là của Giang Ninh.

Lúc này, nhìn Giang Ninh rõ ràng không mở miệng, Thẩm Thư Nhan có chút hoang mang.

Giọng nói này rốt cuộc phát ra từ đâu?

“Khụ, Thư Nhan, tôi thấy thời gian cũng gần đến giờ làm lễ rồi, hay là chúng ta đi tìm Tưởng Tự đi?”

Lục Uyên vốn đã cảm thấy Thẩm Thư Nhan vội vàng tìm người kết hôn quá gấp gáp.

Giờ biết Tưởng Tự không phải người tốt, đương nhiên cô ấy muốn Thẩm Thư Nhan nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.

Ngày cưới mà còn ôm ấp một người phụ nữ khác, đây không phải tra nam thì là gì?

(Tra nam: Trai đểu, trai cặn bã.)

Thẩm Thư Nhan nhìn Giang Ninh, cuối cùng không tự chủ được mà gật đầu.

[Đúng rồi, gã chú rể này chính là một tên phượng hoàng chỉ có tiểu thanh mai trong lòng.]

Hết Chương 25: Sa Thải Diệp Âm Âm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    thupham

    Ad ơi em ck r mà chưa có pl ạ lần đầu em quên ghi nội dung 2 lần sau có ghi hết ạ Id là 5975

    1. Cấp 1

      thupham

      Tổng cộng là 30k ạ

      1. Cấp 1

        kratos01

        Vâng ad đã nạp xong ạ

  2. Cấp 1

    thupham

    Lâu qua ad ơi e chờ dài cổ😢😢

    1. Cấp 1

      kratos01

      bộ này đang đặt gạch nàng ưi, từ từ nghennnnnnnnn

  3. Cấp 1

    thupham

    Lâu qua ad ơi

  4. Cấp 1

    anhbui

    Mình bấm lưu truyênj để sau đọc mà lúc vào tủ truyện lại k có tên truyện luôn ấy , giờ mình phải làm sao đc nhỉ?

  5. Cấp 1

    dypham

    Truyện hay lắm Ad, khi nào full ạ. Cảm ơn bạn nha

    1. Cấp 1

      kratos01

      Truyện này đang đặt gạch, hiện các nhóm đang làm cho xong mấy bộ hiện tại rồi sẽ qua bộ này, nàng ráng chờ thêm trong thời gian ngắn nghen.

Trả lời

You cannot copy content of this page