Chương 1:
12/04/2025
Chương 2:
12/04/2025
Chương 3:
12/04/2025
Chương 4:
12/04/2025
Chương 5:
12/04/2025
Chương 6:
12/04/2025
Chương 7:
12/04/2025
Chương 8:
14/04/2025
Chương 9:
14/04/2025
Chương 10:
14/04/2025
Chương 11:
14/04/2025
Chương 12:
14/04/2025
Chương 13:
14/04/2025
Chương 14:
14/04/2025
Chương 15:
14/04/2025
Chương 16:
16/04/2025
Chương 17:
16/04/2025
Chương 18:
16/04/2025
Chương 19:
16/04/2025
Chương 20:
16/04/2025
Chương 21:
18/04/2025
Chương 22:
18/04/2025
Chương 23:
18/04/2025
Chương 24:
18/04/2025
Chương 25:
18/04/2025
Chương 26:
18/04/2025
Chương 27:
18/04/2025
Ngay sau đó, hắn vỗ tay nhẹ một cái, cửa phòng lập tức mở toang, mấy tên gia nô lực lưỡng xông vào, túm ta lên như nhấc một con gà con, kéo thẳng ra ngoài.
Dọc theo hành lang, qua mấy tiểu viện, cuối cùng ta bị mang đến một sân viện hoang vu.
Ở đây đặt mấy khung gỗ có hình thù quái dị, giữa sân là một cái đỉnh đồng lớn, chân trụ loang lổ vết đen đỏ không rõ là gì.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, ta đã bị ném đến trước một khối cầu nhẵn bóng.
Khối cầu đó cao ngang một người, phía dưới có chân đỡ, hình dáng giống hệt một quả trứng vịt khổng lồ, bề mặt kín bưng, nắp mở ra lại trông như một cỗ quan tài hình bầu dục.
“Đây là hình cụ mới mà ta vừa nghiên cứu ra, không biết ngọc cô nương thấy thế nào?”
Dứt lời, hắn liếc ta một cái, không buồn che giấu vẻ lạnh lùng thích thú khi nhìn ta hoảng sợ.
Ta giơ tay sờ thử xung quanh, thản nhiên đáp:
“Khá thoải mái, chỉ hơi lạnh một chút.”
“Nếu được, có thể cho thêm một tấm chăn không?”
“…”
Nụ cười trên môi hắn khẽ cứng lại.
Hai tên gia nô tựa như có thể đọc được suy nghĩ của chủ nhân, lập tức bước lên, trói chặt ta vào đáy quan tài.
“Bốp!”
Nắp quan tài đột ngột đóng sập lại, bóng tối lập tức nuốt chửng mọi thứ.
Nói không sợ là nói dối.
Nhưng khi ta vừa động đậy một chút, cỗ quan tài liền lắc lư dữ dội, lộn ngược lên xuống, chẳng mấy chốc đã khiến ta quay cuồng đến mức dạ dày như muốn trào ngược.
May thay, trước khi bữa tối hôm qua bị xóc ra ngoài, ta đã tìm ra mấu chốt.
Thứ này vận hành giống như một khúc gỗ thăng bằng, nhưng trọng lượng bản thân không hề nhẹ, vì thế rất dễ mất cân bằng.
Nhưng chỉ cần giữ bình tĩnh, áp chặt hai tay vào hai bên vách, thả lỏng cơ thể, tốc độ rung lắc sẽ dần giảm xuống.
Rung đến cuối cùng, ta thậm chí còn cảm thấy… có chút dễ chịu nữa.
Một trận tra tấn kéo dài, không rõ kết thúc từ khi nào.
Bên ngoài hình cụ quái dị ấy, Diêm La Tích dẫn theo một đám giáp sĩ áo gấm, kiên nhẫn đợi suốt một canh giờ.
Từ lúc Kim Ô lặn xuống, Hàn Nguyệt treo cao, trong quan tài đã sớm không còn động tĩnh.
Không ai nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ dám dè dặt lên tiếng:
“Đại nhân, nữ tử thân thể yếu đuối…”
“Đúng vậy, đã gần hai canh giờ rồi!”
“Lâu như thế mà không kêu một tiếng, chẳng lẽ đã bị lắc đến ch*ết rồi?”
Nghe vậy, nam nhân khoanh tay đứng đó hơi gật đầu.
Đám giáp sĩ như được đại xá, vội vàng bảy tay tám chân mở nắp quan tài.
Tiếc rằng người bên trong được khiêng ra, nhưng vẫn nằm yên bất động, không có lấy một tiếng động.
Nhìn thấy cảnh ấy, khuôn mặt vốn không chút cảm xúc của Diêm La Tích rốt cuộc cũng bắt đầu rạn nứt.
“Ngọc Hủ Chân, đứng dậy.”
Không nhúc nhích.
Một thoáng hoảng loạn lướt qua gương mặt hắn, giọng điệu bất giác cao hơn:
“Ngọc Hủ Chân!”
Vẫn không hề có phản ứng.
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, hiếm khi thấy vị chỉ huy sử lạnh lùng vô tình này có bộ dạng thất thố như vậy.
Chỉ thấy hắn đột nhiên quỳ nửa gối xuống, ghé tai sát vào chóp mũi đối phương để lắng nghe hơi thở.
Thần sắc nghiêm túc, thậm chí còn mang theo một tia hy vọng như thể chờ đợi kẻ sắp ch*ết sống lại.
Một hơi thở trôi qua.
…
Giữa nền đất yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng ngáy khẽ, nhẹ bẫng tựa gió thoảng.
Lần nữa ta tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Ta ngủ một giấc no nê, say rượu cũng tiêu tan, chỉ cảm thấy tinh thần khoan khoái, sảng khoái vô cùng…
Khoan đã.
Sao dưới nách lại thấy hơi gió lạnh lùa vào nhỉ?
Quần áo ta đâu rồi?
Nhìn quanh bốn phía, ta đã trở lại gian phòng của mình, toàn thân bị cởi sạch trơn, chỉ có một tấm chăn bông dày trùm kín người.
Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể quấn chăn mà lục tìm y phục, đúng lúc đó cửa lớn bật mở.
Người vừa bước vào thấy ta đứng giữa phòng, lập tức chạy đến đỡ lấy.
“Ôi chao, sao tỷ lại xuống giường rồi?”
Thì ra là Uyển Phương.
You cannot copy content of this page
Bình luận