Danh sách chương

Chương 1:

11/04/2025

Chương 2:

11/04/2025

Chương 3:

11/04/2025

Chương 4:

11/04/2025

Chương 5:

11/04/2025

Chương 6:

11/04/2025

Chương 7:

11/04/2025

Chương 8:

11/04/2025

Chương 9:

11/04/2025

Chương 10:

11/04/2025

Chương 11:

11/04/2025

Chương 12:

11/04/2025

Chương 13:

11/04/2025

Chương 14:

11/04/2025

Chương 15:

11/04/2025

Chương 16:

11/04/2025

Chương 17:

11/04/2025

Chương 18:

11/04/2025

Chương 19:

11/04/2025

Chương 20:

11/04/2025

Chương 21:

11/04/2025

Chương 22:

11/04/2025

Chương 23:

11/04/2025

Chương 24:

11/04/2025

Chương 25:

11/04/2025

Chương 26:

11/04/2025

Chương 27:

11/04/2025

Chương 28:

11/04/2025

Chương 29:

11/04/2025

Chương 30:

11/04/2025

Chương 31:

11/04/2025

Chương 32:

11/04/2025

Chương 33:

11/04/2025

Chương 34:

11/04/2025

Chương 35:

11/04/2025

Chương 36:

11/04/2025

Chương 37:

11/04/2025

Chương 38:

11/04/2025

Chương 39:

11/04/2025

Chương 40:

11/04/2025

Chương 41:

11/04/2025

Chương 42:

11/04/2025

Chương 43:

11/04/2025

Chương 44:

11/04/2025

Chương 45:

11/04/2025

Chương 46:

11/04/2025

Chương 47:

11/04/2025

Chương 48:

11/04/2025

Chương 49:

11/04/2025

Chương 50:

11/04/2025

Chương 51:

11/04/2025

Chương 52:

11/04/2025

Chương 53: Tiệc thưởng sen

11/04/2025

Chương 54: Thi xã

11/04/2025

Chương 55: Ngậm bồ hòn

11/04/2025

Chương 56: Thật là ngoan độc!

11/04/2025

Chương 57: Bình An còn nhỏ

11/04/2025

Chương 58: Trải đường cho cháu gái.

11/04/2025

Chương 59: Xin từ hôn

11/04/2025

Chương 60: Tiến cung

11/04/2025

Chương 61: Không cứu vãn nổi

11/04/2025

Chương 62: Lũ ranh con Hà gia!

11/04/2025

Chương 63: Thách đấu

11/04/2025

Chương 64: Quá lâu

11/04/2025

Tiểu Bình An

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tiết xuân phân vừa qua, sắc trời vừa sáng hơn một chút, ánh nắng xuân rực rỡ từ trên trời đổ xuống, vừa mới qua giờ Thìn, một con ngựa chạy như bay trên đường lớn, khiến người đi đường vội vàng né tránh.

Gã sai vặt trên lưng ngựa thúc ngựa một đường chạy thẳng, xuyên qua cổng chào của phố Vĩnh An, sau đó dừng lại trước một cánh cổng uy nghiêm.

Tấm biển trên cửa đề bốn chữ “Vĩnh Quốc Công phủ” do chính Thái Tổ Thánh Thiên Hoàng đế đích thân đề tặng

Cả một phủ đệ rộng lớn như vậy mà cả đêm không ngủ, đèn lồng trước cửa vẫn còn sáng trưng.

Gã sai vặt vừa xuống ngựa, đã được nha hoàn bà tử thân tín của phu nhân ở cửa đón vào, tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”

“Rốt cuộc thế nào, nói nhanh lên!”

Gã sai vặt còn chưa kịp uống miếng nước nào, giọng khàn khàn đáp: “Nhị công tử nói, không sai được, chính là nhị cô nương!”

“Là nhị cô nương!”

“A Di Đà Phật, tìm được rồi, tìm được rồi!”

“Bình An cô nương được tìm về rồi!”

Tiếng hô vang này, theo đám nha hoàn chạy như ong vỡ tổ vào trong, nhanh chóng truyền đến nội viện.

“Phu nhân, tìm được rồi! Nhị cô nương được tìm về rồi!”

Đại nha hoàn Hổ Phách vừa chạy vừa hô to.

Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của Vĩnh quốc công phủ là Phùng phu nhân đang dựa vào chiếc giường gỗ trắc chạm khắc hình cành nho, trán bà buộc đai buộc đầu bằng da hươu rộng cỡ hai ngón tay, một tay chống cằm, nghe thấy câu “tìm được rồi”, bà đột nhiên bừng tỉnh.

Hóa ra vừa rồi lúc ngủ gật, bà lại mơ thấy ngày con gái mình bị thất lạc.

Đến nay đã mười năm rồi.

Bà vĩnh viễn nhớ rõ, hôm đó là tết Nguyên Tiêu, Vĩnh quốc công phủ đèn đuốc sáng trưng, đông như trẩy hội.

Năm đó Tiểu Bình An của bà mới năm tuổi, nàng mặc một bộ áo màu nhũ đỏ bạc mới tinh, trên đầu đội mũ nhi đồng có tua rua hình chuồn chuồn, đôi mắt to tròn linh hoạt, vô cùng đáng yêu xinh xắn, phu nhân nhà nào gặp nàng cũng thích, bế trên tay không nỡ buông ra.

Ban đầu, cũng không có gì bất thường, các phu nhân đều khen Tiểu Bình An: “Đứa trẻ này vừa nhìn là biết có phúc rồi.”

“Tẩu tẩu cầu xin nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng làm cảm động Quan Âm nương nương, đưa Kim Đồng Ngọc Nữ xuống rồi!”

“Ôi chao, tiếc là hoàng gia sáng suốt, đã sớm định trước rồi, nếu không sau này ta nhất định phải đón con bé về phủ làm cô nãi nãi.”

“…”

Phùng phu nhân nghe mà trong lòng thoải mái vô cùng.

Chỉ là sau đó, một bà tử lòng dạ hiểm độc nói bên ngoài có người bán kẹo hồ lô, Tiểu Bình An rất thích kẹo hồ lô, lập tức bị thu hút sự chú ý.

Phùng phu nhân bận tiếp khách, liền giao con cho bà tử và một nha hoàn, còn đưa cho mấy lượng bạc, dặn dò Tiểu Bình An muốn gì thì cứ mua, đề phòng bọn họ không đủ tiền.

Nào ngờ, quyết định này của bà lại trở thành cơn ác mộng suốt mười năm qua.

Phùng phu nhân không chỉ một lần nghĩ, giá như bà không giao Tiểu Bình An cho bà tử thì tốt rồi, giá như bà tự mình đi theo thì tốt rồi, giá như kịp thời phong thành tìm người thì tốt rồi, giá như…

Chỉ tiếc, trên đời không có cơ hội làm lại, bà và đứa con ruột thịt của mình từ đó chia lìa.

Bao nhiêu lần trong mơ, Tiểu Bình An khóc, nhưng bà thậm chí còn không thể ôm con vào lòng.

Những năm qua, Phùng phu nhân chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Tiểu Bình An, cũng từng có lúc tưởng như có tin tức của Tiểu Bình An, kết quả lại nhầm lẫn, khiến bà đau lòng đến ruột gan đứt từng khúc.

Đến bây giờ, đột nhiên nghe thấy “tìm được rồi”, Phùng phu nhân ngược lại có chút hoang mang.

Bà xoa xoa thái dương, hỏi Hổ Phách: “Ta vẫn đang nằm mơ sao, ngươi nói lại lần nữa xem?”

Hổ Phách nói: “Phu nhân, nhị công tử nói, lần này tin tức hoàn toàn trùng khớp, hơn nữa nhị công tử đã tận mắt nhìn thấy người rồi, nhờ gã sai vặt nhắn lại: Tuy cô n đã lớn hơn một chút, nhưng nhìn chung, cũng không khác mấy so với lúc nhỏ!”

Nghe xong, thân thể Phùng phu nhân bỗng mềm nhũn, ngã xuống giường.

Hổ Phách vội vàng đỡ lấy bà: “Phu nhân!”

Liền thấy Phùng phu nhân mở to mắt, nước mắt giàn giụa, hai tay chắp lại vái lạy: “Trời cao phù hộ, Bồ Tát phù hộ! Ông trời thương xót, Bình An của ta…”

Thấy vậy, Hổ Phách hiểu rõ mười năm nay Phùng phu nhân đau khổ tự trách, tâm như tro tàn đến nhường nào, nàng ấy cũng rơi nước mắt: “Đúng rồi, nhị cô nương sắp trở về rồi!”

Phùng phu nhân vội vàng đứng dậy: “Mau, mau đi báo cho lão gia!” Vĩnh quốc công Tiết Hãn sáng sớm đã lên triều, giờ này chắc cũng sắp tan triều rồi.

Hổ Phách nói: “Phu nhân yên tâm, đã sớm sai người đi rồi ạ.”

Phùng phu nhân lại vuốt tóc, chỉnh lại tay áo: “Ta muốn đi đón Bình An nhà ta!”

Hổ Phách lại mỉm cười đỡ bà ngồi xuống: “Phu nhân đừng vội, nhị công tử lúc này đang đón người trở về, ít nhất cũng phải mười ngày nữa!”

Phùng phu nhân lại lo lắng: “Mười ngày, sao còn mười ngày nữa?”

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page