Chương 1:
05/04/2025
Chương 2:
05/04/2025
Chương 3:
05/04/2025
Chương 4:
08/04/2025
Chương 5:
08/04/2025
Chương 6:
08/04/2025
Chương 7:
08/04/2025
Chương 8:
08/04/2025
Chương 9:
08/04/2025
Chương 10:
10/04/2025
Chương 11:
10/04/2025
Chương 12:
10/04/2025
Chương 13:
10/04/2025
Chương 14:
10/04/2025
Chương 15:
10/04/2025
Chương 16:
12/04/2025
Chương 17:
12/04/2025
Chương 18:
12/04/2025
Chương 19:
12/04/2025
Chương 20:
12/04/2025
Chương 21:
12/04/2025
Chương 22:
12/04/2025
Chương 23:
12/04/2025
Chương 24:
12/04/2025
Chương 25:
15/04/2025
Chương 26:
15/04/2025
Chương 27:
15/04/2025
Đến ngày đông ngư (mùa săn cá dưới băng), thậm chí còn có dân chăn nuôi chủ động đến lều mời chúng ta cùng tham gia.
“Công chúa, hồ A Cát cách đây hơn hai mươi dặm. Hiện tại tuyết dày, xe ngựa không đi được, chỉ có thể đi bộ hoặc cưỡi ngựa.”
Một câu nói của Xích Liệt lập tức dập tắt ý muốn ra ngoài của ta.
Giá rét giữa trời đông có thể giết người.
Xích Liệt vỗ về: “Không sao, đợi sức khỏe nàng khá hơn rồi đi sau. Đông ngư đâu phải chỉ có năm nay.”
…
Trời còn chưa sáng, hắn đã xuất môn.
Hơn trăm người cùng đi đến hồ A Cát, bao gồm cả Na Bố ham vui.
Văn Âm lấy từ trong rương ra mấy cuốn thoại bản mới, mỗi người cầm một quyển, lặng lẽ đọc.
Gần trưa, một người bất ngờ phá vỡ sự yên tĩnh trong lều.
“Trương ngự y, sao ông lại vội vàng như vậy?”
Trương ngự y đã ngoài năm mươi, xưa nay làm việc luôn cẩn trọng, nhưng lúc này lại mồ hôi đầm đìa, thở dốc đến mức nói chuyện cũng không rõ ràng.
“Xin… xin công chúa… ban thuốc!”
Trong hồi môn của ta có tận hai xe ngựa chở đầy dược liệu, ngự y có thể tùy ý sử dụng, nhưng bây giờ lại dùng chữ ban, vậy thì chuyện không đơn giản.
“Loại thuốc nào?”
“Long tiên hương.”
Người mà Trương ngự y muốn cứu là một cô gái mười ba tuổi, sống ở khu vực xa nhất trong trại Địch Nhung, cách lều của ta rất xa.
“Công chúa, người không thể chịu lạnh, để nô tỳ đi thay.”
Văn Âm cầm theo thuốc, dẫn theo một đội binh sĩ rời đi cùng Trương ngự y.
Ta không còn tâm trạng đọc sách nữa.
Đợi mãi, đợi mãi, đến tận giờ Thân (khoảng 3-5 giờ chiều), ta mới chờ được Văn Âm trở về.
Mắt nàng ấy đỏ hoe.
“Không cứu được sao?” Tim ta giật thót.
Văn Âm nghẹn ngào: “Cứu được rồi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm: “Cứu được rồi, ngươi khóc cái gì?”
“… Nhưng vẫn có người chết.”
Ta nhìn sang Trương ngự y.
Ông ấy thở dài: “Là ông của cô bé ấy. Nghe tin cháu gái nguy kịch, ông ấy vội vã chạy về, nhưng trên đường bị trượt ngã.”
“Người già vốn không thể ngã, huống chi lại vào giữa trời đông giá rét như thế này. Một cú ngã liền lấy mạng ông ấy đi.”
“Thôi vậy, lão thần còn bệnh nhân phải chữa, xin cáo lui.”
Việc để ngự y đi chữa bệnh cho người Địch Nhung là chủ ý của Xích Liệt, ta cũng đã đồng ý.
Nhưng trong số tám vị ngự y đi theo ta, Trương ngự y là người lớn tuổi nhất, có kinh nghiệm nhất, danh vọng cao nhất.
Theo lý mà nói, không nên bận rộn đến mức này.
“Trương ngự y.” Ta gọi ông ấy lại: “Người Địch Nhung bị bệnh nhiều lắm sao?”
Trương ngự y lại thở dài, thoáng chốc trông già nua hơn hẳn.
“Những vị mục y (thầy thuốc của dân du mục) ở đây chỉ biết trị ngoại thương, ngoài ra chẳng hiểu gì khác. Người vốn không có bệnh, uống nhầm thuốc cũng thành bệnh.”
“Hiện tại trời quá lạnh, người mắc bệnh càng nhiều, thương cũ bệnh mới chồng lên nhau, thật khiến lão thần đau đầu không thôi.”
Y thuật nơi tái ngoại lạc hậu hơn ta tưởng rất nhiều.
Tám vị ngự y bận rộn đến mức không có thời gian thở, vậy mà vẫn không thể cứu được tất cả mọi người.
Mùa đông còn chưa qua, đã có hàng ngàn người bỏ mạng.
Ánh mắt ta rơi xuống án thư nơi Ngũ hoàng tử đang luyện chữ.
Trên tờ giấy tuyên trắng tinh, dòng chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc vừa mới học viết — Vật cạnh thiên trạch.
Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn. (Chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh mới có thể sống sót.)
Thời tiết khắc nghiệt của tái ngoại đào thải những kẻ yếu ớt.
Vậy nên khi ta còn ở Thịnh Triều, chỉ nhìn thấy những đội quân cường tráng của tái ngoại, liền cho rằng dân Địch Nhung đều khỏe mạnh phi thường.
Làm gì có ai sinh ra đã mạnh mẽ?
Chỉ là…
Những kẻ yếu đã chết cả rồi.
…
“Cá trong hồ A Cát thông minh hơn rồi, không chịu chui vào lưới nữa.”
“Không phải cá thông minh hơn, mà là cá ít đi.”
“Vậy năm nay lại có người chết đói sao?”
Ngoài lều vọng đến tiếng trò chuyện — là Ngũ hoàng tử và Xích Liệt.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
6 ngày