Tôi không biết phải nói gì, đành lấy món quà đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ra, đưa ra trước mặt cô ấy.
Nhà tôi không giàu như nhà Tạ Lâm, mà cô ấy muốn gì cũng có thể tự mua được, nên tôi chọn một hướng khác, tự tay làm một đôi móc khóa hình chibi của mình và Tạ Lâm.
Cô ấy khịt mũi, giọng vẫn còn nghèn nghẹn, nhưng vẫn không quên thói quen độc miệng: “Sở Hân Hân, cậu thật sự là không có gu thẩm mỹ gì hết, cái này là cậu vẽ à? Xấu chết đi được!”
Tôi cười hì hì, chẳng hề để tâm.
Vì tôi thấy rõ ràng, lúc này Tạ Lâm đang nắm chặt cái móc khóa thô kệch ấy trong tay, hiển nhiên là thích lắm, chỉ là không chịu thừa nhận thôi.
“…Cảm ơn cậu.” Một lúc lâu sau, Tạ Lâm đột nhiên nói.
Tôi không khỏi nghi ngờ lỗ tai mình: “Gì cơ?”
“…Tôi nói cảm ơn cậu!” Tạ Lâm mặt đỏ bừng, quay đầu đi nói thật nhanh.
“Cậu là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy. Bố mẹ tôi suốt ngày bận rộn công việc, chỉ biết đưa cho tôi những đồng tiền lạnh lẽo. Tôi vì tính khí không tốt, cũng… cũng chưa từng có bạn thân…”
Tôi nghẹn lời, không biết phải nói gì cho phải.
Cô tiểu thư nhà giàu đầy tiền nhưng thiếu tình cảm của tôi ơi…
Còn chưa kịp nghĩ xem nên đáp lại thế nào, Tạ Lâm đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Đi nào! Tôi vừa mới nhận được đống túi xách và mỹ phẩm mới, cậu thích cái nào thì cứ chọn.”
“À đúng rồi, lần trước cậu nói thích chiếc Ferrari nhà tôi đúng không? Thích thì tặng cậu luôn, vừa hay gara nhà tôi chật quá không để vừa!”
Lúc ấy tôi cũng khóc, mà là vì cảm động đến rơi nước mắt.
“Tiểu thư hào phóng quá!! Nô tì đến ngay đây!!”
5.
Những ngày sau đó trôi qua khá yên bình, tiểu thư thì ở phía trước vạch định chiến lược, còn tôi thì nhất nhất nghe theo, tiện thể nhận từng đợt từng đợt “ban thưởng”, à không, là quà tặng.
Điều đáng nói là, Tô Hiểu – người từ trước đến nay luôn lấy thành tích học tập làm trung tâm – lần đầu tiên thất bại trong kỳ thi tháng.
Không chỉ rớt khỏi top 10, mà ngay cả top 50 của khối cũng không giữ được.
Vốn dĩ cô ta được nhận vào trường nhờ thành tích xuất sắc, nay thành tích bất ngờ tụt dốc, các thầy cô đều rất quan tâm.
Nhưng tất nhiên cô ta không thể nói là do yêu đương mà học sa sút, chỉ đứng trong văn phòng ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng, nhưng chẳng nói ra được điều gì.
Giáo viên thở dài, cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ tay về phía tôi – người đang nghịch tà áo đứng một bên – rồi nói: “Em xem bạn Sở đấy, dạo này chăm học, thành tích tiến bộ rất nhanh. Tô Hiểu, em phải hiểu rằng, hoàn cảnh gia đình em không tốt, học hành là con đường duy nhất của em…”
Tôi bĩu môi, mặc kệ ánh mắt đầy oán độc mà Tô Hiểu ném sang, đáp lời: “Cảm ơn thầy, em nhất định sẽ cố gắng gấp đôi!”
Ra khỏi văn phòng, tôi vội vàng quay về bên cạnh Tạ Lâm, không ngờ phía sau lại vang lên giọng nói của người kia.
“Cậu biết không, bạn học Sở?” Tô Hiểu nói.
“Điều tôi ghét nhất chính là vẻ mặt coi thường người khác của mấy người nhà giàu các cậu. Các cậu sinh ra đã là con cưng của ông trời, còn tôi phải cố gắng gấp vạn lần mới có thể bò đến được điểm xuất phát của các cậu, cậu có biết tôi không cam lòng đến mức nào không?”
Sao lại không biết chứ.
Kiếp trước tôi cũng sống trong cảnh nghèo đói, cuối cùng chết vì bệnh trong một căn phòng trọ rách nát.
Còn Tô Hiểu, ít nhất vẫn còn mẹ yêu thương, vẫn có những công tử nhà giàu vây quanh, vẫn có môi trường học tập ưu việt.
Chỉ là tôi chưa bao giờ so bì ai khổ hơn ai, còn cô ta lại tự nhốt mình trong cái nhà tù đầy oán trách, luôn nghĩ rằng bất hạnh của mình là do người khác may mắn hơn mang lại, rồi đổ hết giận dữ lên đầu tất cả những người có tiền.
Tôi nhún vai, nói: “Tôi nói đạo lý kiểu truyền động lực, chắc cậu cũng chẳng nghe lọt. Nhưng tôi chỉ muốn nói một câu.”
“Hãy quan tâm đến bản thân nhiều hơn, bớt xen vào việc người khác. Sống tốt cuộc đời của mình khó đến thế sao? Cậu đã có rất nhiều thứ rồi.”
Nói xong, tôi không muốn dây dưa thêm, vội quay trở lại bên cạnh Tạ Lâm, cũng chẳng nhìn thấy phía sau, đôi tay của Tô Hiểu đang siết chặt đến trắng bệch.
You cannot copy content of this page
Bình luận