1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
08/04/2025
15
08/04/2025
16
09/04/2025
17
09/04/2025
18
10/04/2025
19
10/04/2025
20
11/04/2025
21
11/04/2025
22
13/04/2025
23
13/04/2025
24
14/04/2025
25
14/04/2025
26
15/04/2025
27
16/04/2025
Sau khi Hạ Khai nói bản thân xấu xí, Ngụy Thầm lại im lặng như pho tượng.
Hắn dùng ánh nhìn điềm tĩnh, sâu thẳm kia như muốn nói với Hạ Khai rằng bản thân hắn luôn muốn được trở thành một tín đồ trung thành nhất, thành khẩn hôn lên từng tấc da tấc thịt trên người cậu, và Ngụy Thầm sẽ làm điều đó chỉ khi bé ngoan của mình chấp nhận hắn, tự nguyện dâng hiến.
Ngụy Thầm muốn chiếm hữu tất cả, toàn bộ hơi thở ngọt ngào mê ly kia, muốn nuốt trọn sạch sẽ thiếu niên trước mặt mình.
Nhưng Hạ Khai chỉ nhìn thấy sự tĩnh lặng trong đôi mắt của Ngụy Thầm.
Người đàn ông Alpha trước mặt Hạ Khai vô cùng nguy hiểm, hắn rất giỏi trong việc kiềm chế bản thân, Ngụy Thầm như một con quái vật ẩn nấp dưới lòng đại dương khơi xa, đầy dữ tợn và đáng sợ nhưng lại truyền cho Hạ Khai tia ấm áp khôn cùng, có điều, đó cũng chỉ là một chiêu trò dụ dỗ con mồi, khiến Hạ Khai mãi mãi đắm chìm trong vòng tay của hắn mà thôi.
.
Cơn mưa bất ngờ ập đến, tâm trạng Hạ Khai cũng như bầu trời u ám bên ngoài, không có chút tinh thần nào, ánh mắt mệt mỏi, hầu hết thời gian cậu đều nằm co mình trên giường.
Kể từ sau lần đến thành phố Phồn Dạ, dường như nơi đó đã rút cạn năng lượng của Hạ Khai, cuối cùng cậu đã bị bệnh.
Kỷ Vãn phụ trách việc bào chế thuốc nhưng lại không thể điều trị bệnh vặt cho Hạ Khai. Ngụy Thầm đã cho bác sĩ đến kiểm tra cho cậu, cuối cùng đã đưa ra quyết định không truyền dịch mà chỉ kê thuốc kết hợp với chế độ ăn kiêng, mỗi ngày Hạ Khai đều uống thuốc trước mặt người giúp việc trong căn biệt thự rộng lớn rồi sau đó đi vào nôn ra hết toàn bộ với gương mặt vô cảm.
Cơ thể cậu từ ngoài vào trong đều phản kháng việc uống thuốc, dạ dày cuộn lên như trận bão thét gào nhưng vẻ mặt Hạ Khai vẫn không hề có tia cảm xúc gì.
Tháng bảy, Hạ Khai mặc áo khoác đi xuống lầu, xung quanh không có ai, mọi cử động của cậu đều có người giám sát trong bóng tối, thường thì chỉ cậu không chủ động lên tiếng thì mọi người sẽ hiếm khi xuất hiện trước mặt cậu.
Hạ Khai mở thiết bị liên lạc của mình, hình ảnh hiện lên là bản tin trực tiếp của Liên Bang.
Hạ Khai chăm chú nhìn, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, rồi bất ngờ tắt đi, tầm nhìn dần mờ đi mà thiếu niên lại im lặng không nói gì.
Bản tin đang phát sóng một sự kiện bất ngờ xảy ra ở trung tâm thành phố, một Omega đột ngột phát tình không có dấu hiệu báo trước đã khiến các Alpha xung quanh xảy ra xung đột và đánh nhau. Mãi đến khi lực lượng cảnh sát Liên Bang đến hiện trường mới dập tắt được sự cố, tất cả những người liên quan không bị đưa vào đồn cảnh sát mà chuyển thẳng đến bệnh viện cách ly và kiểm tra.
Những sự việc liên quan đến Omega mất kiểm soát trong lúc phát tình khiến Alpha ẩu đả tranh giành đối phương như thế, mỗi năm đều xảy ra vài vụ và thường những bản tin này dễ dàng gây ra phẫn nộ trong cộng đồng Omega, tiếp theo là những cuộc chỉ trích trên mạng. Ngược lại, Alpha thường lạnh lùng, vờ như không biết, trước đây Hạ Khai không có hứng thú với loại tin tức này, chỉ đến khi tự mình trải qua, mới hiểu rõ nỗi đau và sự phẫn nộ từ đó.
Những hình ảnh trong bản tin khiến Hạ Khai ôm bụng, cậu đã bước vào kỳ phát nhiệt đầu tiên, nếu không có gì bất ngờ thì tiếp theo chính là kỳ phát tình.
Những hình ảnh trong bản tin về Omega mất ý thức bị Alpha vây quanh tranh giành cứ liên tiếp hiện ra trong đầu Hạ Khai, giống như xem một bầy sói giành giật con mồi mất khả năng chống cự trước mặt chúng. Nếu không có cảnh sát kịp thời có mặt ngăn cản, e rằng Omega đó đã bị họ xé xác rồi, trong khi chính bản thân lại không hề biết gì, đó là cái cảm giác không thể làm chủ bản thân của mình.
Omega trong giai đoạn đặc biệt không còn khả năng chọn lựa, toàn bộ thân thể và ý thức đều hoàn toàn nằm dưới sự điều khiển của người khác.
Hạ Khai cảm thấy lạnh toát người, tầm nhìn mờ đi, ánh sáng trước mắt cũng bị che lấp, đắm chìm trong những suy nghĩ mơ hồ.
Kỷ Vãn vừa vào phòng khách, thấy Hạ Khai gần như mất ý thức, dựa vào sofa, liền bước tới đỡ cậu dậy, lấy từ túi một lọ thuốc, mở nắp và đặt trước mũi Hạ Khai.
Một lúc sau, Hạ Khai mơ màng nhìn về phía người trước mặt, nghe Kỷ Vãn nói: “Cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Hạ Khai vẫn chưa thoát khỏi bóng ma trong lòng, tình trạng của cậu đã nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến cả sinh hoạt và sức khỏe.
Kỷ Vãn tiếp tục: “Cậu giống như tôi ngày trước, không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của đứa trẻ bên trong mình.”
“Hạ Khai, có lúc chúng ta cần phải buông tha cho chính mình, càng sợ điều gì, càng không thể tránh khỏi điều đó, chỉ có chiến thắng nó mới là con đường duy nhất.”
Hạ Khai cố gắng ngồi dậy: “Tôi cũng muốn, nhưng mà…”
Cậu rơi vào vòng luẩn quẩn vô tận: “Trước đây tôi hoàn toàn khác xa cái dáng vẻ này, bây giờ tôi còn chẳng làm chủ được cơ thể của bản thân nữa là, Kỷ Vãn, tôi là một con quái vật.”
Hạ Khai nhìn Kỷ Vãn, câu từ lắp bắp: “Anh hiểu không? Không phải tôi muốn biến thành thế này, mà là… là…”
Trong ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Vãn ánh lên tia thương cảm: “Tôi hiểu.”
Cũng chính vì hiểu nên không ai có nghĩa vụ phải kéo người khác ra khỏi hố sâu kia, cả đời người, chỉ có bản thân mới có thể cứu chính mình.
“Nhưng thầy không để tôi đi.” Hạ Khai cáu kỉnh nắm tóc: “Kỷ Vãn, kỳ phát tình của tôi chắc sắp đến rồi đúng không?”
Kỷ Vãn: “Ừ.”
“Tôi muốn ra ngoài tìm Alpha và thầy ấy đã đồng ý nhưng lại ngăn cách tôi với tất cả mọi người.” Hạ Khai bối rối không hirố: “Kỷ Vãn, rốt cuộc anh có biết thầy ấy là ai không? Tại sao thầy ấy lại đối xử với tôi như vậy chứ?”
Kỷ Vãn im lặng, rồi khẽ lên tiếng: “Chuyện này bản thân cậu còn không nhìn ra thì làm sao làm sao tôi có câu trả lời? Chính tôi đã hứa với gia tộc họ Ngụy rằng sẽ không bao giờ tiết lộ.”
Câu chuyện vẫn luôn tiếp diễn, duy chỉ Hạ Khai vẫn như kẻ ngu ngơ không hiểu gì.
Kỷ Vãn mở hộp thuốc, trong đó có hai hàng, một hàng là thuốc Hạ Khai thường dùng, còn một hàng là thuốc để ức chế kỷ phát nhiệt. Kỷ Vãn đã suy nghĩ cho Hạ Khai tất cả thật chu toàn rồi cuối cùng đề nghị: “Thuốc tiêm vào cơ thể cậu sẽ có ảnh hưởng nhất định, hiệu quả có thể kéo dài hơn cả người bình thường, sẽ đau đớn hơn rất nhiều.”
Hạ Khai hỏi: “Ảnh hưởng gì?”
Kỷ Vãn không trả lời dù chỉ một chữ mà lại chuyển sang chủ đề khác: “Vì vậy tôi đề nghị cậu tìm một Alpha để đánh dấu, đây là phương pháp phù hợp nhất hiện tại, dù chỉ là đánh dấu tạm thời. Thể chất của cậu vốn đã đặc biệt, dù công thức trong thuốc có được điều chỉnh thế nào cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi tổn thương.”
“Hạ Khai, cậu có thể thử tìm hiểu bản thân mình.”
Hạ Khai muốn hiểu bản thân, trước tiên cậu phải chấp nhận sự thay đổi mà cơ thể mang lại.
Nồng độ pheromone mà cậu phát ra ngày càng đậm đặc, như tảng kem ngọt ngào sắp tan chảy giữa cái hè oi ả, sau khi tần suất ổn định một thời gian lại càng trở nên dày đặc hơn. Mỗi sáng, Hạ Khai phải vật lộn trong kỳ phát nhiệt của cơ thể để thức dậy, cậu nhìn Ngụy Thầm, một cảm giác thôi thúc kỳ lạ không thể kiềm chế lại dâng lên.
Giữa Alpha và Omega có một mối liên kết chẳng thể cưỡng lại được do hiệu ứng từ bộ gene mang đến, Hạ Khai đã dần chấp nhận sự thật này, ngầm thuần phục cái thiên tính tự nhiên này, tuy rằng cậu rất đau đớn nhưng buộc lòng vẫn phải đối mặt với điều đó để tiếp tục sống.
“Thầy ơi.” Hạ Khai ăn sáng xong, chủ động nói với Ngụy Thầm rằng cậu muốn làm một xét nghiệm PheromopP: “Em không muốn chuyện này bị ai khác ngoài thầy và em biết.”
Ngụy Thầm nói đồng ý, ngay hôm đó đã bắt tay vào sắp xếp công việc, đưa Hạ Khai đến bệnh viện, toàn bộ các biện pháp bảo vệ được thực hiện một cách cẩn thận không chút thiếu sót nào.
Bác sĩ tiếp đón họ biểu hiện sự tôn trọng hết mức đối với Ngụy Thầm, Hạ Khai dù đã nghi ngờ về thân phận thật sự của hắn nhưng vẫn chưa từng lên tiếng hỏi.
Cậu muốn đợi Ngụy Thầm tự mình mở lời, vì với tình trạng hiện tại, mọi hành động của Hạ Khai đều phải phụ thuộc vào Ngụy Thầm, cậu không có quyền hỏi những điều đó.
Trong suốt quá trình xét nghiệm, thỉnh thoảng Hạ Khai bị mất tập trung, ánh mắt cậu di chuyển xung quanh vài vòng rồi cuối cùng quay lại nhìn Ngụy Thầm.
“Thầy ơi, thầy đã làm xét nghiệm pheromone bao giờ chưa?”
Ngụy Thầm nhìn cậu: “Đã từng.”
Hạ Khai không thể hỏi thêm nhiều câu nữa, và dường như Ngụy Thầm cũng không có ý định nói chuyện thêm.
You cannot copy content of this page
Bình luận