Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

9

Chương trước

Chương sau

Ngụy Thầm khẽ cau mày, trong khi hắn cố gắng thuyết phục thì Hạ Khai lại lần đầu tiên bộc lộ sự tức giận với hắn.

Hạ Khai run rẩy: “Sao lại từ chối em, thưa thầy? Nếu thầy không giúp em, chắc chắn sẽ có những Alpha khác đồng ý cả thôi. Hay là thầy muốn xem em như một tên tội đồ, giam cầm em cả đời ở cái ngục tù này, ngay cả quyền ra bên ngoài để hít thở không khí cũng chẳng có tư cách?”

Cậu lớn tiếng chất vấn: “Thầy đang giam cầm em đúng không? Tại sao? Tại sao vậy hả?”

Ngụy Thầm im lặng, Hạ Khai nhìn hắn, dưới đáy mắt chỉ còn sự thất vọng và chán nản: “Thầy có xem em là học trò không? Có xem em là một con người không? Hay thầy chỉ cho rằng em là một đồ vật vô tri vô giác mà người độc chiếm chỉ có mình thầy, và, em buộc phải ngoan ngoãn ở lại nơi này mãi sao hả?”

Ngụy Thầm im lặng nhìn Hạ Khai, cuối cùng mới lên tiếng: “Chỉ cần đó là điều mà em muốn.”

Giọng nói vẫn không thay đổi, cơn giận dữ nghẹn lại trong lòng Hạ Khai lập tức tan biến. Cậu gần như không đứng vững, chống đối sự gần gũi của Ngụy Thầm: “Giờ em không muốn đi ngay lập tức, em  muốn đi ngủ, khi tỉnh dậy em  sẽ đến quán bar sầm uất nhất ở đây.”

Ngụy Thầm không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng nhượng bộ, Hạ Khai không cho hắn động vào nên Ngụy Thầm im lặng đi theo sau bảo vệ cậu lên lầu.

Buổi chiều, ánh sáng cuối ngày bắt đầu tắt dần, Hạ Khai thức dậy chạy đi tìm Ngụy Thầm, mặt không biểu cảm hỏi liệu những gì hắn đã nói còn có hiệu lực không.

Ngụy Thầm gật đầu, thái độ nhượng bộ không khiến Hạ Khai thở phào nhẹ nhõm mà chỉ khiến cậu càng thêm căng thẳng.

Ngụy Thầm giơ tay lên: “Em cần phải thay quần áo trước khi ra ngoài.”

Hạ Khai đồng ý nhưng Ngụy Thầm đột nhiên nói: “Em muốn ăn mặc đẹp một chút không?”

Khi Hạ Khai nhìn thấy Ngụy Thầm đưa cho cậu vài bộ quần áo kỳ lạ, có lúc cậu đứng ngây ngốc tại chỗ, quên không động đậy. Những bộ đồ này có đính sequin lấp lánh, và Ngụy Thầm nói: “Cái này thì sao?”

Hạ Khai: “…”

Cậu gần như không kiềm chế được, suýt chút nữa đã muốn ngất đi tại chỗ.

.

Ngụy Thầm, với gương mặt lúc nào cũng cực kì lạnh nhạt lại hiếm khi lộ vẻ mặt có chút hài hước: “Tôi thấy họ khi đến bar đều phải mặc kiểu này.”

Thật ra thì Ngụy Thầm hiếm khi xuất hiện ở những nơi thác loạn, hầu hết hắn đều chỉ tham gia các sự kiện chính thống, một Alpha tưởng chừng như lúc nào cũng nghiêm túc một cách khắt khe nhưng lại cũng có giây phút trêu đùa như thế này.

Điều mà người khác có, Ngụy Thầm cũng sẽ cho Hạ Khai.

Hạ Khai không thể nhẫn nhịn hơn nữa, cậu giật lấy bộ đồ lấp lánh đầy sequin, tức giận nói: “Em không đến bar để làm mấy bé cưng đâu!”

Ngụy Thầm hiếm khi im lặng, hắn không nghe rõ ba từ cuối câu của cậu.

“Em không thích bộ đồ này sao, Khai Khai?”

Ngụy Thầm nói với vẻ mặt nghiêm túc, Hạ Khai rất nghi ngờ về việc không biết thầy mình đang giả vờ nghiêm túc hay thật sự không hiểu gì cả.

“Em không mặc.” Hạ Khai, không mấy kiên nhẫn mà đáp lời. Cậu đến bar nhưng Ngụy Thầm lại sắp xếp cả một đội bảo vệ cho cậu, sự chuẩn bị này chẳng giống như đi tìm vui vẻ mà lại như đi công tác tuần tra.

Hạ Khai hiểu rõ trong lòng, đây chính là sự tự do lớn nhất mà Ngụy Thầm có thể cho cậu. Nhưng thực tế, hắn đang bảo vệ cậu, đồng thời cũng dùng chính cách của mình để gắn chặt cậu lại, không thể thoát khỏi.

Về phần này, Ngụy Thầm không thừa nhận cũng không phủ nhận, tất cả đều là do Hạ Khai tự cho là vậy.

Chiếc phi cơ dừng lại khi đang đối diện với thành phố Phồn Dạ, nơi mà tên gọi đã nói lên tất cả: chỉ có màn đêm vĩnh hằng ngự trị, không bao giờ có ban ngày, các khu vui chơi, giải trí lúc nào cũng mở cửa, khách hàng ra vào là con cháu của những gia đình quyền thế trong Liên bang và các hành tinh khác.

.

Hạ Khai đến từ hành tinh bị lưu đày với nhiều tội phạm nhất, nơi cậu đã nghe về truyền thuyết của thành phố Phồn Dạ. Càng ở những nơi nghèo khó, người ta lại càng khao khát những cuộc sống buông thả như vậy.

Những người đã nếm đủ đau khổ không còn sợ cái chết, họ vốn đã là những kẻ liều lĩnh, sống mà không có ngày mai, chỉ biết tận hưởng trọn hết cho hôm nay. Những người như vậy thường chỉ muốn buông thả một lần trước khi chết.

Mẹ của Hạ Khai là một cô gái bán hoa, ở hành tinh này, những người làm nghề đó hầu như không bao giờ giữ lại đứa con ngoài ý muốn, vì đối với họ, đứa trẻ là một gánh nặng, là một xiềng xích trói buộc tự do. Và ở nơi này, họ không có khả năng bảo vệ con cái, phần lớn sau này sẽ rơi vào kết cục giống như cha mẹ mình.

Hạ Khai rơi vào dòng hồi ức, khuôn mặt không chút cảm xúc, mãi cho đến khi tới nơi vẫn không sao cắt được mạch suy tư của thiếu niên.

Chiếc phi thuyền đáp xuống tại một khu vực đặc biệt, các vệ sĩ luôn luôn theo sát bên cạnh Hạ Khai và Ngụy Thầm suốt dọc đường. Quán bar đã được dọn dẹp thật sạch sẽ từ trước, bầu không khí nơi này lại yên tĩnh đến lạ kì, Hạ Khai đứng một mình, không lâu sau đó, quản lí quán bar đi tới, nở nụ cười thân thiện chào đón cậu.

Đây không phải là lần đầu tiên quản lí nhìn thấy Omega thuê phòng riêng, dù sao thì giới tính Omega cực kì hiếm hoi, có ai mà không cưng chiều họ hết mực chứ? Có điều, đây lại là lần đầu tiên mà quản lí mới gặp Omega như Hạ Khai lại yêu cầu căn phòng rộng lớn đến mức này. Nhưng điều quan trọng nhất là không có bất kì ai được tiếp xúc gần với cậu ngoại trừ các vệ sĩ đi cùng, và hiển nhiên, bọn họ cũng là Beta.

Có khả năng điều động số lượng lớn như thế này thì chắn chắn rằng người chống lưng cho Hạ Khai là một nhân vật vô cùng tầm cỡ.

Quản lí cười như nở hoa, Hạ Khai hỏi: “Không có biểu diễn gì sao?”

Đối phương lập tức nói có, sau đó mới vỗ tay một cái, đèn sân khấu chợt xuất hiện, âm nhạc nhẹ nhàng bắt đầu vang lên, một người bước ra sân khấu, trông như đang thả hồn vào bài hát.

Là một Beta.

Hạ Khai ngồi xuống, ánh mắt không rời, tiếp tục hỏi quản lí: “Không có Alpha sao?”

Nụ cười của quản lí tắt ngấm ngay lập tức. Omega đến quán bar tìm Alpha là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là cấp trên đã yêu cầu không cho phép Alpha xuất hiện xung quanh Hạ Khai. Tuy vậy, yêu cầu của Hạ Khai lại rất rõ ràng, cậu muốn tìm Alpha, lý do không thể tìm thấy thật sự rất khó thuyết phục.

Ở thành phố Phồn Dạ này không hề thiếu Alpha, chỉ cần ra ngoài một chút là có thể tìm được một người có hoàn cảnh gia đình tạm ổn, chơi vui là được.

Hạ Khai lên tiếng: “Anh cứ để mọi người đến đây, bình thường nơi này hoạt động như thế nào thì bây giờ cứ như vậy.”

Nói rồi, cậu cúi đầu, lấy thiết bị liên lạc và gọi cho người duy nhất có khả năng liên lạc với quán bar. Thanh âm trầm thấp của Ngụy Thầm gần như ngay lập tức vang lên, cậu lạnh nhạt nói: “Em muốn chơi.”

Một tiếng thở dài thoáng qua, khiến tâm trạng của Hạ Khai càng thêm bực bội. Cậu mất kiên nhẫn: “Em tôn trọng thầy, có bảo vệ đi theo là đủ rồi, giờ đến cả việc đi chơi cũng phải bị thầy kiểm soát sao?”

Hạ Khai chưa bao giờ dùng giọng điệu và thái độ này nói chuyện với Ngụy Thầm, sự bảo vệ nghiêm ngặt của hắn khiến cậu không thể thở nổi, càng làm cho cậu tức giận vì thái độ bao dung không có giới hạn của hắn.

Cậu thậm chí đang tự hỏi, tại sao thầy lại luôn đáp ứng mọi yêu cầu của mình, ngoại trừ việc không chịu đánh dấu cậu. Khi cậu yêu cầu tìm Alpha, Ngụy Thầm lại thật sự để cậu ra ngoài.

Nếu có thể, tại sao không dùng xích khóa cậu lại trong biệt thự, tước đoạt hết mọi tự do của cậu, ít nhất còn có thể buộc cậu ở lại. Còn hơn là vừa kiểm soát vừa chiều chuộng cậu.

Hạ Khai nghiến răng nói: “Tôi muốn đi chơi bar, chơi một cách bình thường.”

Mất một lúc, Ngụy Thầm mới thốt ra một từ: “Được.”

Hạ Khai biết yêu cầu của mình thật sự vô lý và ngang ngược nhưng Ngụy Thầm lại đồng ý vô điều kiện khiến cậu tắt thiết bị liên lạc, tức giận cười khẩy.

Chưa đầy vài phút sau, những khách hàng khác bắt đầu đổ vào quán bar. Hạ Khai lạnh lùng quan sát những Alpha đi qua, hoàn toàn không có hứng thú trò chuyện.

Hạ Khai ngồi im không nhúc nhích, cậu chẳng hề biết rằng trong mắt người khác, mình chính là một đóa hồng lạnh lùng, thu hút mọi ánh nhìn, giống như một nhành hồng cô tịch với ánh nhìn sắc lẹm nhưng càng nhiều gai lại càng khiến người ta muốn hái.

Ánh mắt của cậu, cùng với lớp bảo vệ xung quanh, khiến ai nấy đều không dám lại gần. Nhưng những luồng pheromone lơ đễnh trong không khí lại bắt đầu cồn cào, kích động. 

Đa số Alpha đều rất tinh ranh và kiêu ngạo, biết cách tận dụng lợi thế bẩm sinh của giới tính này để thu hút mục tiêu. Hạ Khai cảm thấy mặt mình ngày càng lạnh, cậu đột nhiên đẩy bảo vệ ra, bước vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.

Hạ Khai nhận ra mình không có phản ứng bị động với pheromone của những Alpha khác, chỉ riêng đối mặt với Ngụy Thầm, hơi thở nóng bỏng của hắn lại khiến cậu ngay lập tức trở thành một kẻ nghiện, không thể nào không chìm đắm trong hương pheromone dịu ngọt đómuáy mê không dứt ra được.

Cuối cùng, Hạ Khai không tìm ai trong quán bar, chỉ gọi vài ly rượu rồi uống say bí tỉ. Vệ sĩ hộ tống cậu trở về biệt thự, chỉ mất chưa đầy nửa tiếng. Khi Ngụy Thầm xử lý xong công việc và trở về, Hạ Khai đã khóa mình trong phòng ngủ, từ chối để bất kỳ ai vào.

“Khai Khai.” Ngụy Thầm đứng ngoài cửa, cửa không khóa, có vẻ như cố ý để lại một cơ hội cho người ta vào.

 

Hết 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page