Một Khi Mất Đi Là Cả Đời

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

[Hậu ký]

 

Sau đại hôn, ta cùng Bạc Nhung trở về Mân Sơn.

 

Đến năm thứ ba sau khi chúng ta về Mân Sơn, phụ mẫu ta cũng chuyển đến Kiếm Nam đạo.

 

Chín năm bị giáng chức chẳng thể khiến phụ thân ta sửa đổi tính khí cứng cỏi.

 

Hồi kinh chưa tròn ba năm, ông đã dẫn dắt quần thần, ngay thẳng can gián, khiến thánh thượng giận đến mức không còn mảnh giáp che thân.

 

Rốt cuộc, hoàng đế không nhịn được nữa, lại đày ông ra khỏi kinh thành.

 

Chẳng qua lần này hoàng đế cũng không còn tức giận như trước, chỉ giáng chức nhẹ tay, còn đặc biệt điều ông đến Kiếm Nam đạo để gia đình ta có thể đoàn tụ.

 

Thực ra, ngay sau đại hôn, hoàng thượng từng triệu hai nhà Tiết – Bạc vào cung, nói rằng nếu không nỡ để hai đứa trẻ như chúng ta chịu khổ ở biên cương, có thể triệu hồi cả hai về kinh.

 

Chàng có thể nhận chức thống lĩnh cấm quân, còn ta có thể vào thái y viện.

 

Nhưng cuối cùng, chúng ta đều từ chối.

 

Thánh thượng híp mắt nhìn ta và Bạc Nhung, chậm rãi cất giọng:

 

“Hai ngươi còn trẻ, gia thế cũng hiển hách, hà cớ gì nhất quyết đến biên cương chịu khổ?”

 

Ta và Bạc Nhung nắm chặt tay nhau, chỉ đáp gọn tám chữ:

 

“Thân này nguyện hiến cho nước nhà, đó là phúc của ta.”

 

Kinh thành phồn hoa, nhân tài đông đúc, thiếu một Bạc Ký An cũng chẳng sao, thiếu một Tiết Hàm Linh cũng chẳng hề gì.

 

Nhưng biên quan thì khác, nơi đó cần những tướng lĩnh trẻ tuổi tài năng, cũng cần những y giả có thể chữa trị thương tích, cứu vớt sinh linh.

 

Ta đã thấy gió tuyết nơi biên cương, đã chứng kiến vết thương của ba quân, đã tận mắt nhìn thấy cảnh dân chúng an cư lạc nghiệp.

 

Ta nguyện ở lại đó, dùng thân này làm thuẫn, bảo vệ quốc gia thái bình, lê dân an ổn.

 

[Ngoại truyện: Tạ Lâm An]

 

Trong giới mối mai ở kinh thành, có một thử thách bất thành văn:

 

“Ai có thể tác hợp cho Tiểu Tạ đại nhân, đoá hoa cao lĩnh chi kiêu ngạo này, kẻ đó chính là bà mối lợi hại nhất Trường An.”

 

Đáng tiếc, đến nay vẫn chưa ai có thể giành chiến thắng.

 

Ngay cả bà mối danh tiếng lẫy lừng nhất là Dư Tam Nương, sau lần thứ mười bảy thất bại mà trở về, cũng từng chán nản hỏi hắn:

 

“Tạ đại nhân, rốt cuộc người muốn một cô nương như thế nào? Ít nhất cũng phải cho chúng ta một hướng đi chứ?”

 

Tạ Lâm An vô thức để một bóng hình hiện lên trong tâm trí.

 

Nhưng hắn không thể nói ra bóng hình ấy.

 

Nàng hiện tại là danh y lừng lẫy tại Kiếm Nam đạo, cùng Bạc Nhung ân ái hoà hợp, như cầm sắt tương tri…

 

Một người là Diêm La giết người không chớp mắt, một người là Bồ Tát treo bầu cứu thế.

 

Ấy vậy mà hai người này lại trời sinh một đôi, danh vọng trong dân gian cực cao.

 

Nếu lại có tin đồn rằng Tạ đại học sĩ mãi không thành thân là vì si tình với thê tử của Bạc tiểu tướng quân – Tiết thần y, thì e rằng chẳng mấy chốc, khắp phố phường sẽ có cả chục bộ thoại bản kể về chuyện tình oan trái này.

 

Thực ra, Tạ Lâm An chưa bao giờ nói rằng hắn không muốn thành thân.

 

Hắn vẫn đối đãi hòa nhã với những người đến cầu thân, thật sự đang cố gắng quên đi Tiết Hàm Linh, để bước tiếp về phía trước.

 

Đáng tiếc, cho đến nay, hắn vẫn chưa làm được.

 

Bạc Nhung lo lắng cũng là có lý do.

 

Bởi lẽ Tạ Lâm An từng nghĩ tới, chỉ cần hôn thư còn đó, về mặt luật pháp, hắn hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận đoạt nàng về.

 

Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn nàng sẽ rất đau lòng.

 

Hắn đã đánh mất vị hôn thê của mình, Tiết Hàm Linh.

 

Chẳng lẽ, ngay cả muội muội như nàng, hắn cũng muốn mất đi sao?

 

Cho nên, ngày hôm đó, khi Bạc Nhung tìm đến cửa, hắn lấy ra tờ hôn thư đã phai màu theo năm tháng, chậm rãi xé thành từng mảnh vụn trước mặt Bạc Nhung.

 

Mà khi Bạc Nhung rời đi, hắn mới chầm chậm mở bàn tay trái đang siết chặt, giữa lòng bàn tay, lặng lẽ nằm một mảnh vụn hôn thư.

 

Tờ giấy đỏ bị nắm đến nhàu nát, thấm cả chút mồ hôi.

 

Hắn nhẹ nhàng vuốt phẳng nó, để lộ hai cái tên viết ngay ngắn trên đó.

 

Tiết Ương – Tạ Lâm An.

 

Hắn đã từng rất may mắn, bởi vì người hắn từng đính hôn chính là cô nương mà hắn thích nhất.

 

Nhưng khi đó, hắn lại chẳng hề hay biết.

 

Hắn vẫn luôn cho rằng thế gian rộng lớn, nhất định còn có một cô nương tốt hơn nàng.

 

Thế nên hắn đã hủy bỏ hôn ước, trao cho cả hai một cơ hội thử nghiệm.

 

Kết quả, nàng đã tìm thấy người mà nàng càng thích hơn, tâm đầu ý hợp, gắn bó bên nhau.

 

Mà hắn, lại dành cả một đời, cũng không tìm được một cô nương nào khiến hắn thích hơn nàng.

 

Thế gian này có vô số cô nương tốt đẹp hơn, nhưng Tiết Hàm Linh chỉ có một.

 

Mà Tạ Lâm An, chỉ thích mỗi Tiết Hàm Linh.

 

Đáng tiếc, cả đời này, hắn cũng không thể để nàng biết câu nói ấy.

 

  • Hết – 

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page