Danh sách chương

Ta Mở Hệ Thống Cho Thuê Nhà Thời Tân Thế

Chương 27: Nữ Chủ Nhà – Viên Đạn Bọc Đường

Nghĩ đến đây, Tô Đào bỗng nhiên có linh cảm.

Trong lĩnh vực của mình, có gì mà cô không làm được chứ?

Vậy thì nhiệm vụ ẩn kia căn bản không cần hệ thống chủ động giao cho cô.

Nói cách khác — cô phải rời khỏi Đào Dương, nhiệm vụ mới có thể kích hoạt?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhận ra một khoảng thời gian dài nay, mình hoàn toàn không bước chân ra khỏi cửa, không có bất kỳ dấu hiệu nào của nhiệm vụ cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mà… với sức chiến đấu ngang một cọng bún của mình, rời khỏi Đào Dương chẳng khác nào con dê chờ làm thịt—cô thật sự e ngại.

“Sao vậy?” Thời Tử Tấn nhìn thấy vẻ mặt rối rắm pha lẫn thống khổ của cô, lên tiếng hỏi.

Tô Đào dứt khoát dày mặt đề nghị:

“Bên cậu có ai thích hợp làm vệ sĩ không? Tôi có thể trả thù lao. Sau này, lính của cậu thuê phòng ở chỗ tôi hoàn toàn miễn phí, muốn ở bao lâu cũng được.”

Chỉ cần có người bảo vệ, cô mới dám ra ngoài.

Thời Tử Tấn nhướn mày, giọng điệu có chút ý vị sâu xa:

“Thù lao này cũng không tệ, vậy tôi có thích hợp không?”

Tô Đào lập tức xua tay như quạt máy:

“Thiếu tướng, nhân tài như cậu không thể lãng phí vào việc này được. Chỉ cần tìm giúp tôi một người có khả năng phòng thủ tốt, không cần quá giỏi đánh đấm, chỉ cần đảm bảo an toàn cá nhân của tôi là được.”

Cấp bậc bảo mật của Đông Dương rất cao, trời biết thực lực thật sự của Thời Tử Tấn ra sao. Cô đâu có đủ tư cách để mời anh làm vệ sĩ chứ!

“Muốn vệ sĩ nam hay nữ?”

“Nữ!” Dù sao cũng là người theo sát bên cạnh, khác giới thì không tiện.

“Ngày mai tôi bảo cô ấy đến tìm cô.”

Tô Đào lập tức cười tươi như hoa:

“Vậy anh ra ngoài làm nhiệm vụ nhớ chú ý an toàn nhé.”

Thời Tử Tấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên đầy chân thành của cô, khẽ cười, sau đó nghiêm túc gật đầu:

“Nhất định sẽ trở về an toàn.”

Buổi chiều hôm đó…

Sau khi ăn xong, Trang Uyển đen mặt xông vào tìm Tô Đào.

“Hạn Bân lại đến tìm tôi, cứ nhất quyết đòi gặp cậu. May mà mấy ngày nay cậu toàn ru rú trong phòng, nếu không chắc chắn đã bị hắn bám theo rồi.”

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Trang Uyển lập tức bật dậy:

“Chắc chắn là Hạn Bân! Hắn thấy tôi vào đây nên mò tới. Để tôi ra đuổi hắn đi.”

Tô Đào giữ cô lại, bình tĩnh nói:

“Để tôi đi. Giải quyết sớm thì yên tĩnh sớm.”

Vừa mở cửa, Hạn Bân thấy cô thì mừng rỡ trong chớp mắt, lập tức mở miệng:

“Tô—”

Tô Đào cắt ngang ngay:

“Đừng giở bài tình cảm với tôi. Có chuyện gì thì nói thẳng.”

Hạng Bân nuốt lại câu “tôi đến thăm cô”, chỉ nói đúng trọng tâm:

“Ba cô muốn gặp cô, muốn nói lời xin lỗi.”

“Gặp ở đâu?”

Hạng Bân sững người, còn tưởng phải tốn nửa ngày khuyên nhủ, không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy.

“Ngay tại nhà cô đi, mẹ cô cũng muốn gặp cô.”

“Vậy ngày mai, bốn giờ chiều. Anh báo cho họ đi.”

Nói xong, Tô Đào dứt khoát đóng sầm cửa lại.

Cô chán ghét mấy chuyện ba mẹ này nọ, chỉ muốn nhanh chóng tống khứ lũ ruồi nhặng phiền phức.

Trang Uyển thấy vậy cũng tinh ý cáo từ, đóng cửa giúp cô.

Ngày hôm sau

Vệ sĩ Thời Tử Tấn tìm cho cô đã đến.

Theo tư liệu mà anh cung cấp, người này tên là Quan Tử Ninh, sở hữu dị năng “Ăn Mòn”, thuộc loại dị năng tinh thần.

Cô ta có thể xâm nhập vào cơ thể và não bộ của kẻ địch, khiến chúng bị rối loạn suy nghĩ và chậm chạp trong hành động—tạo cơ hội cho đồng đội rút lui hoặc ứng cứu.

Thậm chí, khi đối mặt với tang thi biến dị quỷ dị, Quan Tử Ninh cũng có thể tranh thủ được vài giây quý giá.

Đúng chuẩn một nhân tài hỗ trợ điển hình.

Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Tô Đào—đánh không lại thì bỏ chạy, tuyệt đối không cậy mạnh. Chỉ cần có thể câu giờ đủ lâu, cô sẽ dùng chức năng dịch chuyển của hệ thống để an toàn trở về Đào Dương.

Dù Tô Đào rất hài lòng, nhưng Quan Tử Ninh có vẻ lại không ưng vị cố chủ này lắm.

Lần đầu gặp mặt, cô ta đã ra oai phủ đầu với Tô Đào…

“Tuy rằng thiếu tướng sắp xếp tôi đến đây, tôi không thể không tuân theo. Nhưng nói trước, tôi chỉ bảo vệ cô tối đa ba tháng. Sau đó, tôi phải trở về đơn vị. Tôi không muốn lãng phí năng lực của mình ở đây.”

Tô Đào sa sầm mặt: “Chỗ tôi thì sao? Đến đây là lãng phí tài năng, mất đi giá trị cuộc đời à? Nếu cô nghĩ vậy thì quay về sớm đi, tôi không giữ nổi cô.”

Nói xong, cô lập tức định đóng cửa.

Quan Tử Ninh không ngờ cô lại cứng rắn đến vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Ban đầu, cô ta chỉ định ra oai phủ đầu, dọa dẫm vị tiểu thư này một chút để trút giận, nhưng không ngờ bị dọa ngược lại.

Nếu cứ thế mà quay về, thiếu tướng chắc chắn lột da cô mất.

Quan Tử Ninh vội vàng chặn cửa, tạm thời nhượng bộ: “Xin lỗi, tôi có chút chênh vênh, lỡ lời.”

Từ một quân nhân được kính trọng trong đội khai hoang, giờ lại thành vệ sĩ tư nhân, ai mà không có chút hụt hẫng chứ?

Tô Đào dừng lại, rồi nói:

“Dù thế nào, nếu cô đã đến đây, không thay đổi được hiện thực thì hãy chấp nhận nó. Tôi sẽ không bạc đãi cô, cũng không bắt cô làm việc nguy hiểm. Nếu sau ba tháng cô muốn rời đi, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng trong thời gian này, đã nhận nhiệm vụ thì phải làm tròn bổn phận.”

Câu nói này khiến Quan Tử Ninh nhận ra cô chủ này không dễ đối phó chút nào.

Quả nhiên, người của thiếu tướng không ai dễ bắt nạt.

Tô Đào dẫn Quan Tử Ninh đến phòng 005—phòng này trước đây bị cháy, đã được sửa lại nhưng vẫn bỏ trống. Bây giờ vừa hay để cô ta tạm trú.

Nhìn căn phòng được trang bị đầy đủ tiện nghi, Quan Tử Ninh không khỏi có chút bất ngờ.

So với ký túc xá tập thể trong đội, chỗ này tốt hơn nhiều— thậm chí còn có toilet riêng và ban công nhỏ hướng nam!

Hừ, đúng là viên đạn bọc đường.

Nhưng cô ta không đến đây để hưởng thụ, mà để chiến đấu vì nhân loại!

Cô ta vẫn muốn cùng đồng đội kề vai sát cánh trên chiến trường, đổ máu và mồ hôi.

Tô Đào tiếp tục căn dặn:

“Chỉ khi nào tôi rời khỏi Đào Dương thì cô mới cần theo tôi. Còn lại, cô có thể tự do sắp xếp thời gian. Muốn ra ngoài đánh tang thi cũng được, tôi không ngăn cản.”

Dù sao thì, Tô Đào đã nhìn thấu—Quan Tử Ninh chính là một kẻ hiếu chiến.

Có thể tự do hoạt động? Tâm trạng của Quan Tử Ninh ngay lập tức khá hơn nhiều.

“Cơm nước có thể ăn ở nhà ăn nhỏ, quần áo giặt xong phơi ở sân sau. Đồ dùng hàng ngày có thể mua ở tiệm tạp hóa ngay cửa vào. Các chi tiết khác, trợ lý của tôi sẽ hướng dẫn cô. Trước cứ tự mình làm quen đi.”

Nghe qua thì đúng là cuộc sống ở Đào Dương rất tiện lợi. Không trách được bên ngoài ai cũng muốn vào sống ở đây.

Tô Đào gọi Trang Uyển tới sắp xếp cho Quan Tử Ninh, còn mình thì trở về phòng, thoải mái ngâm suối nước nóng, từ tốn ăn trưa rồi xem xét tình hình khách thuê.

Chu Hải, Chu Dương cùng một số khách thuê khác đã đến kỳ hạn, sau khi gia hạn thuê, Tô Đào lại kiếm thêm 30.000 đồng Liên Bang.

Hiện tại, tổng tiền tiết kiệm của cô đã lên đến 300.000 đồng Liên Bang.

Ngày mai, phải đi mua một chiếc Jeep thôi.

Nếu đã xác định ra khỏi Đào Dương để kích hoạt nhiệm vụ ẩn, thì phải chuẩn bị thật kỹ. Một chiếc xe tốt hơn là chạy bộ khi cần trốn thoát.

4 giờ chiều.

Tô Đào thong thả chuẩn bị xong, gọi Quan Tử Ninh cùng ra ngoài.

Quan Tử Ninh cau mày: “Không phải cô hẹn 4 giờ sao? Giờ mới đi, còn đi bộ nữa? Người ta chắc chờ đến mốc meo luôn rồi!”

Tô Đào nhún vai: “Họ có việc cần tôi, không phải tôi cần họ. Chậm một chút thì sao?”

Cô cố ý để người nhà họ Tô chờ, cố ý làm bọn họ bực tức mà không làm gì được.

Hết Chương 27: Nữ Chủ Nhà – Viên Đạn Bọc Đường.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    thienlong

    Mk vừa ck ad chek giúp mình với

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc fanpage để được CTV hỗ trợ nhanh hơn ạ. https://www.facebook.com/truyenhomnay/

  2. Cấp 1

    hangle1

    M ck r, ad duyệt cho m nhé

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc fanpage để được CTV hỗ trợ nhanh hơn ạ. https://www.facebook.com/truyenhomnay/

  3. Cấp 1

    linhvu1

    ID 5245 vừa ck ad duyệt cho e cái nha

  4. Cấp 1

    riaraq

    Bộ này 7 pha lê 1 chương mà dịch k mượt vậy nè 🙃

    1. Cấp 1

      Quỳnh Cà Tưng

      Xin lỗi bạn. Có gì để mình kiểm tra lại nhé! Cảm ơn bạn đã ủng hộ

Trả lời

You cannot copy content of this page