Danh sách chương

Lạc Vũ Vi sửng sốt!

Câu trả lời này lại rất nhanh.

Nếu không có bạn gái, Lạc Vũ Vi cười!

Chắc làm lính, người tương đối… đầu gỗ?

Xem ra, chủ động cũng không phải chuyện gì xấu, ban đầu có thể cứu Diêu Mộng Kỳ, còn đưa Diêu Mộng Kỳ về nhà, chắc người này cũng không tệ lắm.

“A! Anh không có bạn gái, đưa chúng em về một lần chắc cũng không sao đúng không?… Bây giờ xã hội cởi mở, các anh làm lính, đối xử với cô gái nhất định phải thông minh một chút, như vậy mới thoát ế!”

“Em nghe nói, làm lính rất nhiều người độc thân!”

Lưu Tinh Trì: “…”

Lạc Vũ Vi cảm thấy cô không lựa lời nói, nhưng… cô không biết nói gì hơn!

“Vậy xin anh giúp chúng em một chút!… Giờ chúng em về cũng quá nguy hiểm, hơn nữa… trời đang mưa! Chúng em còn xách nhiều đồ,… anh yên tâm, chúng em không ỷ lại vào anh.”

Lưu Tinh Trì: “…”

Lưu Tinh Trì nhìn cô gái đối diện, anh ta nhìn ra được cô gái này sắp không tìm được lời để nói tiếp rồi.

Trời mưa khá to, Diêu Mộng Kỳ cầm một cái ô, nhưng cô vẫn đứng trong mưa, hai người mua không ít thứ, tận mấy cái túi, trong tay Diêu Mộng Kỳ chỉ cầm hai cái, mà Lạc Vũ Vi cầm rất nhiều.

Lưu Tinh Trì nói: “Ra cửa đi! Tôi đi lấy xe.”

Lưu Tinh Trì nói xong đi vào hầm để xe.

Lạc Vũ Vi sửng sốt!

Diêu Mộng Kỳ vui vẻ ra mặt, nhanh đến cạnh Lạc Vũ Vi cười nói: “Vũ Vi, em thật lợi hại!”

“Lát nữa em giúp chị hỏi số điện thoại của anh ấy có được không? Chuyện này nhờ em đó!”

Sắc mặt Lạc Vũ Vi cứng đờ: “Không hay đâu! Em cảm thấy anh ấy không muốn?”

“Sao có thể? Không phải anh ấy vẫn đồng ý sao? Hơn nữa, chị là tiểu thư Diêu gia, theo đuổi anh ấy như vậy, anh ấy nhất định sẽ nể mặt.”

Lạc Vũ Vi: “…”

Lưu Tinh Trì lái xe đến, hai cô gái vẫn còn đứng chờ ở ven đường, anh nhìn Lạc Vũ Vi, xuống xe nói: “Lên xe đi!”

Vừa nói vừa đưa tay xách túi đồ trên tay Lạc Vũ Vi.

Diêu Mộng Kỳ vui mừng chạy đến vị trí kế bên tài xế, không chờ Lưu Tinh Trì mở cửa cho cô, cô giương mắt nhìn liền thấy Lưu Tinh Trì đang xách đồ trên tay Lạc Vũ Vi, sau đó mở cửa xe cho Lạc Vũ Vi lên xe.

Đóng cửa xe, Lưu Tinh Trì liền ngồi vào chỗ lái xe.

Diêu Mộng Kỳ có chút mất mát, tự mình mở cửa xe.

Lưu Tinh Trì lái xe rất ổn, thật ra anh ta lái xe rất tốt, đua xe cũng không vấn đề gì, nhưng trong cuộc sống bình thường, anh ta cũng rất ít lái xe.

Anh ta vốn là người Lục gia bồi dưỡng để làm người hỗ trợ Lục hạo Đình, mặc dù anh ta là cô nhi nhưng từ nhỏ đã được nhận giáo dục như Lục Hạo Đình vậy.

Đua xe đối với anh ta là chuyện nhỏ, anh ta đã lái qua nhiều xe, thậm chí… có thể nói là quen tay!

Vì từ nhỏ đã nhận được giáo dục cao cấp, hơn nữa đi theo Lục Hạo Đình lâu, khí chất trên người anh ta rất chững chạc, dáng vẻ lái xe cũng rất hấp dẫn!

Diêu Mộng Kỳ ngồi bên cạnh anh ta, càng nhìn càng mê, nỗi mất mát vừa rồi liền ném ra sau đầu, bắt đầu vắt hết óc nghĩ cách nói chuyện với Lưu Tinh Trì.

“Anh… ngày đó em nhớ anh dùng một cước đạp bay người kia, anh thật lợi hại! Sao anh có lực lớn như vậy thế?”

Lưu Tinh Trì nói: “Tôi là quân nhân, trong bộ đội thường xuyên huấn luyện, tập trận, đánh nhau mà.”

“Bình thường các anh huấn luyện có phải rất cực khổ hay không?”

Lưu Tinh Trì: “Quen rồi!”

“Có phải anh đánh nhau rất giỏi hay không? Nếu ai đó bên cạnh anh, há chẳng phải không cần lo gặp kẻ xấu sao?”

Lưu Tinh Trì: “Tạm được! Nhìn tình huống mà làm, nếu gặp người bình thường đánh mấy chục chiêu cũng không thành vấn đề, còn nếu gặp cao thủ cũng có khả năng đánh không lại!”

“Anh còn đánh không lại sao? Em cảm thấy anh đã rất lợi hại rồi! Vậy… nhà anh ở đâu? Anh làm quân nhân ở Giang Châu thôi sao?”

Lưu Tinh Trì: “Tôi vừa mới được điều đến, trước kia ở đế đô.”

“Đế đô vui không? Em học đại học ở đế đô, lúc đó nghĩ muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống ở đó nhưng đi rồi mới phát hiện, một cô gái một thân một mình sống thật khó khăn, sống không quen, cũng không quen bạn bè nào, cũng không dám ra ngoài chơi.”

Lưu Tinh Trì: “Cũng được! Tôi quen rồi!”

“Bình thường anh làm những gì?”

Lưu Tinh Trì: “Huấn luyện!”

“Bình thường các anh huấn luyện có vất vả không? Ba mẹ anh sao để anh như vậy chứ?”

Lưu Tinh Trì: “Từ nhỏ tôi đã ở trong bộ đội, hơn nữa…”

“Từ nhỏ? Anh bắt đầu làm lính khi nào thế?”

Lưu Tinh Trì: “Rất nhỏ đã bắt đầu vào bộ đội huấn luyện, 8 tuổi chính thức nhập ngũ.”

“Rất nhỏ đã ở trong bộ đội sao? Vậy… người nhà anh đều là quân nhân sao? Ba anh là sĩ quan sao? Cấp bậc gì?”

Lưu Tinh Trì: “Không phải, tôi là cô nhi, không có ba mẹ, khi còn bé tôi được nhà đại ca nuôi, bọn họ cần cảnh vệ nên đào tạo tôi.”

Mặt Diêu Mộng Kỳ tràn đầy mong đợi, lập tức cứng đờ!

Cô vốn đang bừng bừng hỏi cái này cái kia, nhưng giờ phút này đột nhiên đứng hình, không nói được từ gì.

Từ khi lên xe, Lạc Vũ Vi vẫn yên tĩnh ngồi phía sau không lên tiếng, trước đó cô nói điện thoại của cô và Diêu Mộng Kỳ hết pin, lúc này lại không thể lấy điện thoại ra chơi, chỉ có thể im lặng chờ xe về Diêu gia.

Diêu Mộng Kỳ và Lưu Tinh Trì nói chuyện, cô đều nghe được, thấy Diêu Mộng Kỳ đột nhiên đứng hình, sắc mặt cứng ngắc, trong xe yên tĩnh kỳ lạ, cô nhíu mày, cuối cùng Diêu Mộng Kỳ lên tiếng!

“Cảnh… cảnh vệ? Là sao? Anh ấy là anh họ anh sao?”

Lưu Tinh Trì: “Không phải, đại ca tôi họ Lục, tôi không có máu mủ gì với nhà họ, tôi được Lục gia nuôi, sau đó lớn lên cùng nhau, cho nên gọi nhau là anh em, cảnh vệ… có thể coi như vệ sĩ đi!”

Sắc mặt Diêu Mộng Kỳ hoàn toàn cứng đờ, không nói ra được một chữ!

Vệ sĩ!

Hết Chương 347: Cô nhi? Hộ vệ?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page