Danh sách chương

Cố Vân Tịch nghe vậy liền cười: “Tốt hơn là tốt, tôi yên tâm rồi!”

“Nói về chuyện này, tôi học y nhiều năm như vậy rồi, năm đó ông ngoại tôi còn sống, còn khen y thuật của tôi giỏi hơn nhiều thầy thuốc lớn tuổi! Lúc đó tôi còn chưa tin, bây giờ thấy cơ thể ông Diêu tốt, tôi cũng tìm lại chút tự tin!”

Diêu Vũ Thần và Tần Mạc hai mắt nhìn nhau một cái, Tần Mạc cười nói: “Cơ thể ông ngoại tôi thật sự đã tốt hơn, rất cảm ơn cô, Vân Tịch, ban đầu chúng tôi cũng cho rằng đó là bệnh người già, khó chữa, không nghĩ đến còn có cách chữa.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Diêu Mộng Kỳ không dám tin: “Gần đây quả thật ông nội tôi tốt hơn rất nhiều, đều là anh tôi và tiểu Mạc tự mình nấu, mỗi lần đều phải chính mình nhìn ông uống hết mới được, trời ơi! Anh tôi còn nói gì mà xin được thuốc từ danh y ở nơi nào đó, không nghĩ đến là Vân Tịch a!”

Cố Vân Tịch cười rất tự tin: “Đúng vậy! Thật ra tôi học ông ngoại được rất nhiều thứ, nhưng người ta thấy tôi còn nhỏ không dám để tôi xem bệnh, lần trước Diêu lão gia tử thấy tôi có phương thuốc của ông ngoại, anh cô và tiểu Mạc mới dám dùng thuốc.”

“Thật ra, cho dù không có phương thuốc của ông ngoại, tôi cũng có thể chữa khỏi bệnh!”

Diêu Mộng Kỳ: “…”

An Vân Tuyết bên cạnh cười, vội vàng nói xin lỗi: “Chị Mộng Kỳ đừng giận, mọi người cũng đừng cười! Từ nhỏ chị tôi lớn lên ở nông thôn, không gặp nhiều người, chị ấy không hiểu điều này…”

“Chị, chị đừng nói dối, làm sao…”

“Tần Mạc, thật ra tôi vẫn luôn muốn nói chuyện với cậu!” Cố Vân Tịch không quan tâm đến An Vân Tuyết! Trực tiếp nói chuyện với Tần Mạc.

Tần Mạc ngạc nhiên nhưng cũng hợp tác: “Chuyện gì?”

Cố Vân Tịch nói: “Bệnh của cậu, tôi nghe nói rồi, thật ra tôi vẫn luôn muốn nói chuyện với cậu, cậu có muốn để tôi xem một chút không? Cậu đừng suy nghĩ nhiều! Tôi biết cậu đã đi khám rất nhiều bác sĩ, các bác sĩ không chữa được, chỉ là ông ngoại tôi dạy tôi rất nhiều phương pháp chữa bệnh, trung y rất thần kỳ, cậu có muốn thử một chút không?”

An Vân Tuyết lập tức bật cười: “Chị, chị đang đùa sao? Bệnh của Tần Mạc đã nhiều năm không có cách chữa, chuyên gia trong và ngoài nước đều xem qua vô số lần vẫn không chữa được, chị thì biết cái gì?”

“Đừng ở đây mạnh miệng, cũng không sợ khiến người khác cười vào mặt sao?”

Tần Hiên cũng nói: “Vân Tịch, Vân Tuyết nói đúng, nghe lời khuyên của cô ấy đi! Nếu không, cả An gia sẽ bị chê cười.”

Cố Vân Tịch quay đầu lại: “Liên quan gì đến hai người?”

“Nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác kìa, bệnh của Tần Mạc không chữa được, các người vui lắm phải không?”

Sắc mặt Tần Hiên biến sắc: “Vân Tịch, cô đừng nói bậy, chẳng qua tôi nghe cô nói điều vô lý…”

“Không nghe được thì cút cho tôi, ai cần các người ở lại đây.”

“Cố Vân Tịch…”

“Tần thiếu muốn làm gì? Hét lớn thế? Muốn đánh người sao?” Lưu Tinh Trì nói sâu xa.

Tần Hiên dừng lại nhìn Lưu Tinh trì!

Người này ăn mặc không giống người bình thường, nhưng đây là Giang Châu, anh ta là thiếu gia của Tần gia, cho dù Lưu Tinh trì thật sự có xuất thân ở thế gia nào, cũng phải cho anh ta chút mặt mũi!

“Cố vân Tịch nói một câu thiếu tôn trọng như vậy, tôi không thể nói sao?”

“Cậu không có tư cách nói cô ấy, cô ấy nói đúng, tự các người muốn đến, không mời các người, không nghe được thì đi đi, không ai cản các người!”

“Anh…” Gần đây tâm trạng Tần Hiên không tốt, vì chuyện của An Vân Tuyết mà anh ta bị chế giễu, điều này khiến anh ta cảm thấy địa vị của anh ta ở Giang Châu không vững nữa, anh ta rất khó chịu!

Anh ta giơ ngón tay chỉ vào Cố vân Tịch: “Cô ta không giải thích mà đi mắng người, cả ngày bày ra dáng vẻ như ai thiếu nợ cô ta, cô ta…”

“Bỏ tay cậu xuống!” Lưu Tinh Trì ngước mắt lên, đôi mắt kia đen nhánh không thấy đáy, lạnh lẽo!

Cơn giận của Tần Hiên bùng nổ: “Tôi không bỏ, anh làm gì tôi?”

Khóe miệng Lưu Tinh Trì móc lên vẫn ngồi ở đó không để ý, giơ tay lên liền nắm cổ tay Tần Hiên, Tần Hiên cả kinh, dùng sức thoát ra, lại vị Lưu Tinh Trì nắm chặt không động đậy được!

Lưu Tinh Trì gập trái tay, Tần Hiên lập tức hét thảm một tiếng.

“A…”

Anh ta dùng sức đẩy Tần Hiên ra, đụng phải vách tường.

“A…”

An Vân Tuyết bị dọa sợ hét chói tai. 

Lưu Tinh Trì đã đứng lên, Cố Vân Tịch kéo anh ta lại, không để anh ta động thủ nữa.

“Anh… anh… sao anh lại đánh người?” An Vân Tuyết vừa khóc vừa nói.

Ánh mắt Tần Hiên vô cùng âm trầm: “Anh biết tôi là ai không?”

“Một đứa con riêng của Tần gia, Giang Châu ai mà không biết?”

Tần Hiên nhìn Lưu Tinh Trì, muốn nhớ Lưu Tinh Trì vào đầu, Cố Vân Tịch cười nhạo: “Tần Hiên, anh ấy, anh không thể đắc tội nổi, chuyện của chúng tôi, tốt hơn hết anh đừng xía vào, bệnh của Tần Mạc, tôi chữa!”

Đừng tức giận!

Tôi còn phải cho anh xem nhiều chuyện đặc sắc hơn!

Quả nhiên sự chú ý của Tần Hiên rời đi, anh ta cười lạnh hai tiếng: “Được! Cho dù cô chữa bệnh cho anh tôi thế nào! Cô chữa, tôi ở đâu xem!”

“Dù sao đó cũng là anh trai tôi, tôi hy vọng anh ấy càng khỏe mạnh sớm càng tốt!”

Khóe miệng Cố Vân Tịch móc lên, nhìn Tần Mạc: “Đưa tay ra, tôi sẽ bắt mạch cho cậu!”

Tần Mạc thật sự bối rối trước hành động của Cố Vân Tịch, nhưng vẫn nghe lời đưa tay ra.

Cố Vân Tịch bắt đầu bắt mạch, cả căn phòng yên tĩnh!

Một lúc sau, Cố Vân Tịch mới thu tay!

“Sao rồi? Có chữa được không?” Tần Hiên nhàn nhạt hỏi. 

Cố Vân Tịch nhìn Tần Mạc, chân mày hơi nhíu: “Cậu bị bệnh này quả thật rất kỳ quái, quả thật không tìm ra nguyên nhân cụ thể!”

“Xuy!” Tần Hiên cười nhạo một tiếng: “Còn tưởng cô lợi hại thế nào! Không nghĩ đến cô làm ra vẻ thần bí!”

An Vân Tuyết cười: “Em đã sớm khuyên chị rồi, bệnh của Tần Mạc không thể chữa khỏi, mặc dù chúng ta không chấp nhận được nhưng đây là sự thật!”

Cố Vân Tịch nhìn An Vân Tuyết, quay đầu nói với Tần Mạc: “Quả thật tôi tạm thời chưa nghĩ ra cách chữa chứng bệnh của cậu, nhưng tôi có biện pháp hòa giải, kéo dài tuổi thọ của cậu!”

Cả căn phòng lập tức im lặng!

Tần Hiên biến sắc!

Nụ cười trên mặt An Vân Tuyết cứng đờ!

Diêu Vũ Thần nhìn mọi người một lượt, vội vàng phối hợp diễn xuất: “Thật sao? Cô có thể hòa giải? Có thể kéo dài tuổi thọ sao?”

Cố Vân Tịch gật đầu: “Đúng vậy, tôi cảm thấy tôi có thể kéo dài tuổi thọ của cậu ấy 10 năm, thậm chí nhiều hơn cũng được, quan trọng nhất là tôi điều trị cho cậu ấy, để cậu ấy không ảnh hưởng đến đứa trẻ!”

“Nói cách khác, cậu có thể kết hôn sinh con sớm, hoặc tìm người mang thai hộ hay gì đó cũng được! Miễn là có một người phụ nữ sẵn sàng sinh con cho cậu, cậu có thể để lại một đứa trẻ.”

“Như vậy thì sau này cậu có đi, thì đứa trẻ đó đã mấy tuổi, dì Diêu đào tạo mấy năm nữa là có thể lớn lên thành người, thừa kế gia tộc không thành vấn đề!”

Hết Chương 260: Lưu đứa bé lại để thừa kế gia tộc!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page