Danh sách chương

Chương 746: Sợ, Cung Thần lửa giận

Editor: tabbycat/truyenhn.com

Khóe miệng Nam Tầm hơi co giật, trong lòng thầm cảm thán: Lý luận kỳ quặc..!

“Cậu có từng nghĩ đến khả năng tớ cũng là một kẻ biến thái không?” Nam Tầm nhướng mày hỏi.

Cung Thần nghe vậy, ánh mắt đầy thâm ý từ trên xuống dưới đánh giá cô bạn một lượt, sau đó cười rạng rỡ: “Trên đời làm gì có nhiều kẻ biến thái đến thế? Nếu cậu là biến thái, vậy tôi chính là bố của biến thái.”

Nam Tầm không ngờ Cung Thần cũng có khiếu hài hước như vậy, suýt chọc được cô cười.

Nhưng đúng lúc đó, Tiểu Bát đột nhiên run bần bật trong không gian, giọng nói lắp bắp: “Ta sao cứ cảm thấy lời này của đại boss rất có tính khoa học nhỉ? Điểm hắc hóa của hắn không thấp, lỡ như có một ngày hoàn toàn bùng nổ, tuyệt đối là một đại biến thái chính hiệu. Mà ngươi, hừ hừ, ở bên cạnh một tên biến thái lâu ngày, chẳng phải cũng bị đồng hóa thành tiểu biến thái rồi sao? Hai người các ngươi đều là biến thái!”

Nam Tầm khẽ hừ một tiếng: “Nếu một ngày nào đó ta thực sự biến thái, vậy chắc chắn là do ngươi ban tặng.”

Tiểu Bát lập tức chột dạ, vội vàng cam đoan: “Gia biết ngươi đã gặp rất nhiều tên biến thái trong các thế giới trước, nhưng gia thề, chờ đến khi gia trở thành Thánh Thú, thoát khỏi trói buộc của ba ba thiên đạo, gia sẽ dẫn ngươi đi chu du khắp các thế giới!”

Nam Tầm hỏi lại: “Vậy lúc đó ta sẽ thành một bộ xương khô sao?”

Tiểu Bát nhanh chóng đáp: “Không thành vấn đề! Đợi gia thành Thánh Thú, ngươi cũng phục sinh, đến lúc đó gia có thể đưa ngươi đi khắp một trăm thế giới mà không hề hấn gì!”

Nam Tầm cười nhạt: “Một trăm thế giới thì thôi đi, ta sợ ngươi lại biến thành một quả cầu trọc lóc.”

Tiểu Bát: “…”

Nam Tầm bình tĩnh bồi thêm một câu: “Đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ không nhịn được mà đập ngươi thành một cái bánh bẹp dí.”

Tiểu Bát:…

Dù miệng thì nói phải công lược nhân cách thứ hai của Cung Thần, nhưng để nhân cách thứ hai xuất hiện cũng cần có điều kiện…

Tiểu Bát phân tích: Hoặc là để Cung Thần nhìn thấy một bãi máu, hoặc là để hắn thấy một con dao dính máu.

Nam Tầm nhớ lại lần đầu tiên chứng kiến nhân cách thứ hai của Cung Thần xuất hiện. Khi đó, trên đường đi vô tình gặp một vụ tai nạn xe cộ. Cảnh tượng máu me đầy đất có lẽ đã gây kích thích mạnh mẽ, khiến nhân cách thứ hai trỗi dậy.

Lần thứ hai, một tên côn đồ rút dao ra, nhưng do không cầm chắc, lưỡi dao cứa vào tay cậu ta tạo thành một vết thương nhỏ. Dù chỉ là một chút máu, nhưng kết hợp với hình ảnh con dao sắc bén, nhân cách thứ hai lại xuất hiện.

Mỗi khi nhân cách thứ hai xuất hiện, Cung Thần sẽ có một khoảng thời gian “ngủ đông” ngắn.

Nhưng giờ Nam Tầm biết đi đâu tìm một vũng máu lớn? Chẳng lẽ cô lại cầm dao múa trước mặt thằng nhóc đó sao?

“Hay là trước cứ công lược nhân cách chủ?” Tiểu Bát đề xuất.

Nam Tầm thở dài: “Ta đang cố đây, nhưng không thể làm lộ liễu quá, sợ bị chú phát hiện.”

Tiểu Bát khịt mũi: “Giờ thì gọi chú nữa à? Không đỏ mặt sao?”

Nam Tầm ngọt ngào cười: “Không hề, ta rất thích cách xưng hô này.”

Tuần trước Nam Tầm không gọi điện xin phép về nhà, nên tuần này, vào thứ Sáu, Chu ba ba đích thân lái xe đến đón.

Lần trước, Mã Tuyết Kỳ đã giới thiệu Chu ba ba với phụ huynh của mình, nên lần này cô cũng giới thiệu Chu ba ba với cô nhóc này.

Mã Tuyết Kỳ khi đứng trước người lớn thì ngoan ngoãn, lễ phép đến mức Nam Tầm suýt tưởng nhỏ này cũng có một nhân cách thứ hai.

“Manh Manh, ba cảm thấy con gầy đi thì phải. Có phải trong trường ăn không đủ no không?” Chu ba ba nhìn con gái đầy xót xa, còn đưa tay vuốt mặt bé ngoan nhà mình.

Nam Tầm thầm than: Chu Manh Manh này sở dĩ là một cái bánh ú, chẳng phải vì có ông bà bô cưng chiều quá sao? Tròn ủm thế này rồi mà vẫn còn chê gầy!

Khi Nam Tầm lên xe rời trường, cô vô tình trông thấy một người đàn ông đang lén lút đứng ngoài cổng trường.

Người đó có tướng mạo gian xảo, thoạt nhìn đã thấy không phải người tử tế. Đáng nói là vừa rồi hắn còn liếc cô một cái.

Cô cau mày.

Tìm cô sao? Nhưng là mình chưa từng gặp kẻ này.

Người đàn ông kia đang cầm một chiếc cặp tài liệu, không rõ bên trong đựng giấy tờ gì hay là vật gì khác.

“Tiểu Bát, theo dõi gã giúp ta.”

“Ok!”

Khi Nam Tầm vừa trở về phòng, tin tức từ Tiểu Bát liền đến.

“Đờ mờ! Nam Tầm, ngươi quả nhiên có đôi mắt của Tôn Ngộ Không! Biết gã đó là ai không?”

Nam Tầm nhướn mày: “Là ai?”

“Chính là nhân viên ở cái nhà nghỉ tư nhân mà ngươi cùng Cung Thần thuê phòng ấy! Mẹ nó chứ, không túm được ngươi, gã liền chặn đại boss lại, sau đó cho đại boss xem thứ bên trong cặp tài liệu. Ngươi đoán xem đó là gì?”

Con ngươi Nam Tầm hơi co rút: “Đừng bảo với ta là ảnh chụp của ta với Cung Thần nhé? Mấy kịch bản cũ rích này khiến người khác cười ẻ đấy.”

Tiểu Bát: “Vậy ngươi ẻ luôn đi, bởi vì cmn đó đúng là mấy tấm ảnh thân mật đấy!”

Nam Tầm: “…”

Mặt cô co rút.

Không nghĩ tới cái nhà nghỉ kia thực sự cmn làm ăn bất lương! Dám gắn camera quay trộm trong phòng! Mọi chuyện xảy ra giữa cô và Cung Thần đều bị quay lại hết!

Chưa hết, lão chủ nhà nghỉ còn có tâm tư đê tiện, cắt lấy vài hình ảnh “có gian tình” trong đoạn video rồi in ra làm ảnh chụp. Gã không tra được bối cảnh của Cung Thần, nhưng lại moi được thông tin về Chu Manh Manh, biết là con nhà giàu, liền muốn nhân cơ hội này tống tiền một trăm vạn!

Nam Tầm cảm thấy buồn cười: Một trăm vạn? Tống tiền một học sinh? Mẹ nó!

Tiểu Bát cũng tức giận không thôi: “Thành phố lớn mà còn có loại nhà nghỉ bẩn thỉu như vậy? Một trăm vạn? Tên kia không thấy nhục sao?”

Nhưng ngay sau đó, giọng nó lại trở nên hả hê: “Nhưng mà, ngươi không cần lo, đại boss đã ‘chăm sóc’ tên đó rồi. Hắn ra tay rất có kỹ thuật, chuyên đánh vào huyệt vị, làm gã đau đến mức khóc cha gọi mẹ! Chậc chậc, nhân cách chủ của đại boss đánh người cũng đủ nhẫn tâm, không thua kém nhân cách thứ hai chút nào…”

Nam Tầm không còn tâm trạng nghe Tiểu Bát lải nhải, cô khẽ day trán, “Những bức ảnh đó trông thế nào?”

Tiểu Bát vui vẻ tường thuật lại:

“Có một tấm, ngươi bò lên giường với cái mông tròn quay về phía Cung Thần, còn hắn thì khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn ngươi.”

“Có một tấm, hai người các ngươi nhìn nhau đầy thâm tình. Dù mặt Cung Thần vẫn lạnh như tiền, nhưng lại lộ ra nét dịu dàng. Mà ngươi thì cười tủm tỉm, trông cực kỳ vui vẻ.”

“Rồi có một tấm, hắn đang hút thuốc, còn ngươi thì vẻ mặt ‘dung túng’ nhìn hắn.”

“Tiếp theo, hắn đứng bên giường cúi đầu nhìn ngươi, ánh mắt ‘cực kỳ sủng nịnh’, ta không biết có phải do hiệu ứng góc chụp không, nhưng nhìn rất có gian tình~”

“Lại có một tấm, hắn khom người đắp chăn cho ngươi.”

“Tấm cuối cùng, hai người các ngươi một đầu giường, một cuối giường, ngủ cách xa nhau. Ngươi nhắm mắt ngủ, gương mặt hạnh phúc áp vào… bàn chân Cung Thần.”

Nam Tầm: “…”

Hỏng bét! 

Phản ứng của Chu Manh Manh trước mặt Cung Thần cho thấy trước đó cô không hề phát hiện ra cậu có nhân cách thứ hai. Nhưng những bức ảnh kia đã vạch trần sự thật.

Trong ảnh, cô không hề tỏ ra bài xích với những biểu hiện dị thường của Cung Thần, nếu đúng như Tiểu Bát nói, thậm chí còn mang theo biểu cảm “dung túng sủng nịnh”? Ha hả… vậy nếu Cung Thần nhìn thấy những bức ảnh này…

“Tiểu Bát, Cung Thần có phản ứng gì khi xem ảnh?”

Tiểu Bát đáp: “Vừa nói rồi a, rất phẫn nộ, hắn đã xử lý tên uy hiếp hắn một trận ra trò.”

“Không, ta không hỏi lúc đó, ta muốn biết bây giờ hắn phản ứng thế nào.”

“Đợi một chút, để gia xem xem… Đại boss đã đuổi kẻ kia đi, sau đó trực tiếp lên một chiếc xe về đại bản doanh. Lên xe rồi, hắn bắt đầu xem xét kỹ từng bức ảnh, biểu cảm… Ừm, thay đổi thất thường, gia cũng không diễn tả nổi. Nhưng có một điều ta khẳng định – cái nhà nghỉ tư nhân kia chắc chắn không có kết cục tốt.”

Lúc này, Nam Tầm vẫn chưa hình dung cụ thể ‘không có kết cục tốt’ là thế nào, mãi đến tối, khi thấy bản tin trên TV về vụ cháy tại nhà nghỉ tư nhân kia, cô mới hiểu được!

Nhà nghỉ bị thiêu rụi, điều kỳ lạ là lúc ngọn lửa bùng lên, bên trong không có một bóng người, hoặc nói đúng hơn, đã bị ai đó “dọn dẹp” sạch sẽ.

Càng kỳ quái hơn, lão chủ nhà nghỉ cùng mấy nhân viên đều bị thương nặng, thảm không thể tưởng tượng nổi – có kẻ bị đánh gãy xương sườn, có kẻ bị chặt tay chân, thậm chí có kẻ còn bị đập nứt cả hộp sọ.

Khi phóng viên hỏi liệu có phải do kẻ thù nào đó hãm hại hay không, lão chủ nhà nghỉ hoảng loạn lắc đầu, như phát điên mà hét lên: “Là do ta đáng đời! Không liên quan đến ai hết! Là ta đáng đời! Đáng đời…”

Sau đó, nhóm người đó bị đưa lên xe cấp cứu.

Nhìn tòa nhà cháy đen trên bản tin, Nam Tầm có thể cảm nhận rõ ràng lửa giận của Cung Thần.

Nhưng mà… cơn giận này hẳn là không liên quan gì đến cô… đúng không?

“Tiểu Bát, ta không muốn đi học nữa, hu hu hu…” Nam Tầm khóc lớn.

“Đừng sợ, cứ đi đi! Cùng lắm thì dâng hiến cái thân béo mầm của ngươi thôi mà!”

 

Hết Chương 746: Sợ, Cung Thần lửa giận.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page