Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 671: Từ nay về sau, cô bé sẽ là người thân của tôi

Ngụy Xương mừng rỡ vì người cá nhỏ rất nghe lời và ỷ lại vào mình.

Một nửa quần áo trong tủ là của anh, nửa còn lại treo đầy đầm công chúa xinh xắn mà anh chuẩn bị cho cô bé. Làn váy bộ nào bộ nấy đều thật dài và nhiều lớp, đảm bảo có thể che đi đuôi cá.

Ngụy Xương chọn một chiếc đầm công chúa màu tím, tiếp đó lấy trong ngăn kéo bộ đồ lót được chuẩn bị theo kích cỡ của bé người cá. Tuy trông chỉ mới mười sáu, mười bảy nhưng cô dậy thì đã rất thành công.

Nam Tầm thấy Ngụy Xương cầm quần áo liền chủ động dang tay đợi anh tới mặc giúp. Ngụy Xương có chút dở khóc dở cười, cô nhóc không biết trời cao đất dày này thật sự coi anh như đầy tớ luôn rồi.

Tầm mắt anh dừng người cô vài giây rồi nhanh chóng dời đi, yết hầu không kiềm được hơi trượt lên xuống. 

Vốn đã quen với việc cô thường xuyên không mặc đồ, trước nay cũng chẳng hứng thú với cơ thể phụ nữ, ấy vậy giấc mơ đêm qua lại khiến anh bỗng trở nên mất tự nhiên khi nhìn vào cơ thể duyên dáng của người cá nhỏ.

“Lam Lam, chú đã dạy cháu cách mặc đồ lót với đầm nè, cháu tự mặc có được không?” Ngụy Xương đặt quần áo trước mặt cô rồi chuồn tọt ra phòng khách.

Có điều chỉ một lúc sau, người cá nhỏ lại bước ra với chiếc đầm trên tay.

Cô mặc xong nội y nhưng không thể cài nút đằng sau nên đành ra đây quay lưng về phía anh, nhờ anh giúp đỡ.

Ngụy Xương nhìn tấm lưng láng mịn như lụa ấy, chần chờ một hồi mới hít sâu một hơi, vụng về giúp cô cài áo. Xong xuôi, anh thở hắt ra, sau đó chủ động lấy chiếc đầm trên tay cô, ôm người ngồi xuống sô pha để mặc. Nam Tầm vươn tay ôm cổ anh cọ cọ, có vẻ rất thích anh giúp mình những việc phức tạp này.

Trên thực tế, đây vốn đâu phải lối sống của người cá, là do Ngụy Xương giữ cô lại nên phải chịu trách nhiệm.

Phương Hằng đúng giờ mang bữa sáng đến, hai người một đút một há miệng chờ ăn, không khí hài hòa vô cùng.

Ngụy Xương không bảo Phương Hằng rời đi ngay, thành ra hành động giữa hai người đều lọt vào mắt chú.

“Lam Lam, khi nào chúng ta về, cháu bắt buộc phải học cách cầm đũa, biết chưa?” Ngụy Xương lau miệng cho bé người cá, nhẹ giọng nhắc nhở. Anh nào dám hung dữ với cô, sợ đối phương giận dỗi.

Nam Tầm gật đầu, nói với Tiểu Bát: “Thực ra để đại Boss bón ăn suốt khá là ngại.”

Tiểu Bát: “Thân ái à, ta thấy ngươi sung sướng lắm mà.”

Nam Tầm: “Sướng thì sướng thật, cơ mà cũng xấu hổ.”

Tiểu Bát hoàn toàn không tin lời phát ra từ miệng Nam Tầm.

Ngụy Xương cho người cá nhỏ ăn xong liền nhìn sang Phương Hằng đang đứng bên cạnh: “Mọi việc đều xong rồi?”

Phương Hằng lập tức đáp: “Anh Ngụy yên tâm, đã xử lý ổn thỏa cả. Nếu bọn họ dám hé răng việc nhìn thấy người cá, tôi đảm bảo sẽ khiến bọn họ chết không được tử tế. Còn buổi đấu giá tối qua, giám đốc Triệu đã… dùng món khác thay cho người cá đen. Tuy vài người cảm thấy mình bị lừa nhưng đa số mọi người đều khá thích thú.”

Ngụy Xương “Ồ?” lên: “Thích thú? Món gì?”

Phương Hằng đánh mắt sang người cá, sau nhớ ra cô không hiểu tiếng người mới không kiêng dè giải thích: “Là một nô lệ tình dục tuyệt mỹ đã qua đào tạo huấn luyện, cả người trần trụi gắn đôi cánh trắng muốt sau lưng, hơn nữa còn bị nhốt trong lồng vàng khổng lồ. Trông như một con chim hoàng yến trong lồng vậy.”

Nói đến đây, Phương Hằng ho khan: “Anh Ngụy có muốn nghe tiếp đoạn sau?”

Ngụy Xương liếc chú: “Kể tiếp đi, hẳn cũng đặc sắc đấy. Hiếm khi thấy chú quan tâm một chuyện như vậy, xem ra đêm qua rất thích ý.”

Phương Hằng đỏ bừng mặt: “Cảm ơn anh Ngụy, đêm qua quả thực thoải mái.”

Sau đó chú tiếp tục nói về buổi đấu giá: “Giám đốc Triệu không chỉ nhiều mánh khóe mà còn lẻo mép, khen lấy khen để chim hoàng yến, tới mức làm một gã người nước J bỏ ra 300 triệu mua đứt ngay tại chỗ, vào lồng muốn cô ta phục vụ mình trước tất cả mọi người có mặt tại hiện trường. Ha ha, ấy là do giám đốc Triệu bảo chim hoàng yến có thể khiến người ta sung sướng leo đỉnh mây chỉ trong một phút nên gã ta mới muốn nghiệm hàng. Anh Ngụy đoán xem kết quả thế nào?”

Ngụy Xương thờ ơ: “Nếu không phát sinh ra rắc rối gì thì chứng tỏ là thành công rồi.”

Phương Hằng cười to: “Chim hoàng yến thật sự khiến đối phương tước vũ khí chỉ trong một phút. Bị đám người ngồi xem cười nhạo thế mà gã vung tiền vẫn không hề tức giận, còn thấy mình nhặt được của hời.

Chậc, tôi nghi cô ta ngậm sẵn thuốc trong miệng. Giám đốc Triệu e là cũng đoán được nên đã sớm có chuẩn bị. Tên này nom đáng khinh, ban đầu tôi còn không rõ sao ông ta leo lên được vị trí hiện tại, giờ thì rõ rồi. Anh Ngụy, tôi thấy ông ta càng thích hợp buôn bán xác thịt hơn đấy.”

Ngụy Xương vô cảm nói: “Giám đốc Triệu mưu mô gian xảo, về sau giám sát ông ta chặt chút.”

Phương Hằng gật đầu: “Anh yên tâm, lúc bị tôi cảnh cáo, ông ta sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.”

Ngụy Xương cười khẩy: “Nếu ông ta nhát như biểu hiện thật, tối qua đã chẳng dám chất vấn quyết định của tôi. Loại người này tôi đã gặp nhiều, không nghe lời thì cứ giải quyết luôn đi.”

Phương Hằng đáp một tiếng.

Ngụy Xương quay qua nhìn người cá nhỏ đang cúi đầu nghịch váy, thỉnh thoảng quẫy quẫy vây đuôi làm làn váy đùn lên thành núi nhỏ, thoạt nhìn chơi rất vui.

Sự chán ghét trong mắt anh tức khắc tan biến, thay vào đó là ý cười nồng đậm. Ngụy Xương chợt cong môi: “Chú Phương, chú xem Lam Lam nhà tôi có phải xinh lắm không?”

Phương Hằng gật đầu khen: “Là cô bé đẹp nhất mà tôi từng gặp. Đôi mắt giống như biển cả về đêm, cực kỳ cuốn hút.”

Ngụy Xương nhìn ra hướng club ngoài cửa sổ: “Đến bây giờ tôi vẫn dám không tin ông trời đã ban cho mình món quà này. Sau khi gặp qua vô số điều xấu xa bẩn thỉu, bạo lực đẫm máu, ông ấy lại ban cho tôi một trang giấy trắng, mặc tôi vẽ. Trần đời chỉ có trẻ sơ sinh mới có thể thuần túy nhường này, nhưng tôi sợ mình không đủ kiên nhẫn và tinh lực. Vì vậy Lam Lam xuất hiện khiến tôi rất vui, sau này con bé sẽ là người nhà của tôi.”

Phương Hằng cau mày, không nhịn được nói: “Nhưng mà anh Ngụy, cô Ngụy Lam là người cá, khác với anh.”

Ánh mắt Ngụy Xương trở nên lạnh lùng: “Vậy thì sao? Tôi sẽ khiến con bé không thể rời khỏi tôi.”

Phương Hằng lặng đi một lúc rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi, anh Ngụy yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tiểu thư như bảo vệ anh.”

Ngụy Xương lại nói: “Không cần, tự tôi sẽ.”

Phương Hằng ngây người, không khỏi thở dài trong lòng.

Chú tưởng rằng người đàn ông này bệnh sớm đã nhập vào xương tủy, lại không ngờ anh bây giờ mới thực sự là vô phương cứu chữa.

Anh vậy mà coi người cá chỉ mới quen biết vài ngày là người thân duy nhất của mình.

Thế giới này thật ra không hề xấu xí và bẩn thỉu như anh tưởng, chỉ là tất cả những gì anh tiếp xúc vừa vặn ngập trong đó, mà người cá chính là chốn tịnh thổ* giữa biển dơ bẩn này.

[*Theo định nghĩa trong kinh Phật thì tịnh thổ là một vùng đất hoàn mỹ, lý tưởng, an hòa và viên mãn, nơi cực lạc.]

Trước khi Phương Hằng rời đi, chú thấy Ngụy Xương ôm người cá vào lòng, cùng nhau cầm điện thoại chơi game. Anh dịu dàng nhìn cô như thể đang nhìn đứa con mình yêu thương nhất, hoặc cũng như thể là cứu cánh duy nhất của anh.

Hết Chương 671: Từ nay về sau, cô bé sẽ là người thân của tôi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page