Danh sách chương

Trong xe đều là người một nhà nên Tạ Lương Thành cũng không tránh Nam Tầm, nói thẳng với Hà Tình: “Người nước L dã tâm bừng bừng, đã sớm nhăm nhe nhòm ngó nước ta. Mấy năm nay tôi vẫn luôn để La Phó quan điều tra hàng hóa nhập lậu từ bên đó, quả nhiên phát hiện bọn chúng vận chuyển rất nhiều súng ống đạn dược. Chúng ta cũng đã tra ra vị trí kho vũ khí của chúng vào năm ngoái.”

Hà Tình nghiêm trang đáp: “Chiến tranh chắc chắn không thể tránh, chẳng là trang bị nước L xác thực mạnh hơn chúng ta, tình hình không được khả quan cho lắm. Ý của Đại soái tôi đã hiểu, ngài muốn tôi đi hủy kho vũ khí?”

Tạ Lương Thành khẳng định: “Ừ. Tôi đã tính đến chuyện này từ khi cử cô đi nhậm chức ở Đông Bắc. Kho vũ khí hiện đang nằm trong địa bàn quản lý của cô… Hà Đốc quân, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, một khi phát hiện bất thường phải lập tức rút lui ngay. Tôi sẽ phái người tiếp ứng ở ngoài.”

Hà Tình trịnh trọng gật đầu: “Đã rõ, Đại soái yên tâm.”

Cô nàng vừa dứt câu, thân xe bỗng nhoáng lên. Đầu xe vậy mà sa phải một cái hố to. Ở khi xe kẹt hoàn toàn trong đó, đoàn người mới lấy lại bình tĩnh.

Là một người với tính cảnh giác cực cao, Tạ Lương Thành theo bản năng nhíu mày, lần tay xuống khẩu súng lục bên hông. Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, Nam Tầm ngồi cạnh anh hô lên: “Anh cả cẩn thận!” Rồi nhào qua đẩy Tạ Lương Thành.

Choang choang, hai viên đạn đồng thời bay xuyên qua phá vỡ kính. Một viên sượt qua đầu Nam Tầm, một viên bắn về phía bả vai cô. Viên bắn về phía bả vai đó vốn nhắm vào ngực Tạ Lương Thành, nhưng do sự chênh lệch chiều cao của hai người nên vị trí trúng đạn trở nên khác nhau.

Nam Tầm đưa tay ra chắn, viên đạn tức khắc xoáy thẳng vào lòng bàn tay cô. Đáng ra với cường độ của nó thì phải xuyên thủng tay cô mới đúng, song chẳng hiểu sao chỉ cắm lại ở đó tuôn máu không ngừng, trông khá dọa người.

Tạ Lương Thành nghe tiếng mà nháy mắt tái mét mặt. Trước kia đâu thiếu ăn vài phát, bản thân anh đương nhiên không sợ, nhưng lần này Tiểu Ngư lại đẩy anh ra. Thấy người cô không trúng đạn Tạ Lương Thành mới thoáng thở phào, cho đến giây tiếp theo liếc xuống bàn tay nhầy nhụa máu, lửa giận trong lòng liền như bom nổ tanh bành.

“Đại soái, ngài không sao chứ?” Hà Tình đằng trước cao giọng hỏi, tay đã rút súng.

Quân lính hộ tống ở xe sau nghe được tiếng súng cũng lập tức cầm vũ khí cùng nhắm vào một hướng. Tiếng nã đạn trong chốc vang lên dày đặc.

Tuy nhiên kẻ mai phục cách xa hơn tưởng tượng. Đường bay của đạn dài vô cùng, nên đó hẳn là một tay ngắm tỉa chuyên nghiệp. Thấy hai phát đạn đều trượt, gã nhanh chóng đào tẩu.

Tạ Lương Thành nâng tay Nam Tầm, đỏ ngầu mắt soi nửa đuôi đạn lộ ra ngoài.

“Anh, em đau quá.” Tay Nam Tầm run rẩy, đau đến mức nước mắt rơi lã chã.

Tiểu Bát buồn bực: “Chẳng phải ta kịp che cho ngươi 50% cảm giác đau rồi à? Sao vẫn đau?”

“Bị xiên cả cái lỗ, ngươi nói coi đau không? May mà ta truyền linh khí lên tay để giảm xóc, chứ không chắc nát tươm luôn rồi.”

“Ta bảo che cho 90% thì ngươi không chịu?”

Nam Tầm trả lời: “Có 10% thì giả quá, ta muốn anh cả đau lòng nên phải đau tí mới được.”

Tiểu Bát: …

“Tiểu Ngư ngoan, anh đưa em đi bác sĩ ngay.” Tạ Lương Thành hôn trán Nam Tầm, nói với giọng hơi run rẩy.

Cái hố to che cỏ dại bên trên do đối phương chuẩn bị kỹ từ trước, làm tài xế nổ máy chập lâu mà lốp xe vẫn kẹt dưới chẳng dễ dàng thoát được. Tạ Lương Thành sa sầm mặt, trực tiếp bế ngang Nam Tầm leo lên xe tải quân dụng phía sau.

Chờ Hà Tình đuổi tới, tay Nam Tầm đã được băng bó xong xuôi. Tạ Lương Thành đưa tay ra hiệu cô nàng đợi bên ngoài.

Trong phòng bệnh, Nam Tầm vừa làm tiểu phẫu lấy đạn, hiện đang nằm trên giường hồi sức. Bác sĩ phụ trách dặn Tạ Lương Thành những điều cần lưu ý với vẻ mặt khá kỳ lạ.

“Đại soái, viên đạn này có thật bắn ra từ họng súng?” Bác sĩ Vương hỏi.

Tạ Lương Thành đáp : “Có vấn đề gì sao?”

Bác sĩ Vương nói: “Đại soái hẳn phải rõ hơn tôi mới đúng, lực sát thương của đạn đáng sợ ở chỗ năng lượng từ lỗ đạn truyền tới các mô. Ở tầm gần, khí cao áp theo viên đạn vào cơ thể sẽ phá ngay bề mặt da, tạo thành hình chữ thập hoặc hình sao, lỗ ra to gấp lỗ vào khoảng hai ba mươi lần. Mà ở tầm xa, viên đạn vẫn sinh hiệu ứng khoang tạm thời do vận tốc xoáy cao, diện tích miệng vết thương dĩ nhiên không hề nhỏ.”

Nói xong, bác sĩ mang vẻ khó hiểu nhìn lướt qua bàn tay băng bó của Nam Tầm: “Nhưng ngài xem tay của phu nhân mà xem, không hề có dấu hiệu vỡ mô ở diện tích rộng, viên đạn cứ như bắn vào ở khoảng cách gần sát. Miệng vết thương không lớn, mô cơ xung quanh cũng chẳng bị tổn thương, chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng là hồi phục như ban đầu.”

Nam Tầm nghe thế thì bày vẻ vô tội chớp chớp mắt với Tạ Lương Thành: “Nhưng anh ơi, em vẫn đau lắm.”

Tạ Lương Thành liếc qua rồi xoa xoa đầu cô, không nói gì.

Bác sĩ Vương cười mỉm: “Đại soái nên dành thêm thời gian cho phu nhân đi. Cho dù viên đạn găm vào tay phu nhân bằng cách nào thì thật sự cũng… rất đau đấy.”

Ý bác sĩ chính là, vết thương của Nam Tầm căn bản không phải do đạn bắn, mà khả năng cao vì muốn giành sự chú ý của Đại soái mới bày trò ngu xuẩn. Nếu không phải Tạ Lương Thành tận mắt chứng kiến thì có lẽ cũng đã tin lời bác sĩ Vương.

Chờ bác sĩ đi, anh mới nhíu chặt mày đứng trước mặt Nam Tầm: “Sao lại đẩy anh ra?”

Nam Tầm cúi đầu lí nhí: “… Tại cơ thể em không nghe lời, cứ một hai phải lao ra đỡ đạn. Đừng mắng em mà.”

Tiểu Bát: Không nghe lời ghê ha, rõ ràng đã chuẩn bị từ đời nào.

Tạ Lương Thành nghe vậy, nét mặt tức thì dịu xuống, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.

“Tiểu Ngư, anh thật sự rất muốn tét mông em.” Anh trầm giọng, lộ vẻ đau lòng.

“Anh cả, em đang là bệnh nhân đó, anh không thể ra tay tàn độc với người bệnh đâu.” Nam Tầm nhắc nhở.

Tạ Lương Thành mím môi, bất đắc dĩ thở dài. Anh không ngừng day day ấn đường, như muốn hạ bớt cảm xúc cáu bẳn trong lòng: “Tiểu Ngư, thực ra anh có thể tự bảo vệ mình, anh có thể bảo đảm dù trúng đạn cũng không mất mạng. Còn em ——”

Nam Tầm xen ngang: “Còn em lại có thể đảm bảo bản thân không trúng đạn. Nếu em không đưa tay chắn, viên đạn sẽ ghim trúng bả vai chứ không phải một bàn tay như bây giờ.”

Tạ Lương Thành đột nhiên nhìn thẳng cô, hỏi: “Tiểu Ngư, rốt cuộc em đã làm gì?”

Nam Tầm biết anh đang truy hỏi việc viên đạn không oanh tạc bàn tay cô. Cô vốn cũng chẳng định giấu giếm, bèn đá lông nheo trả lời: “Bởi vì em có chút tu vi, có thể vận linh khí tập trung vào bàn tay để giảm lực sát thương. Anh cả, em nói với anh từ xưa rồi mà anh không tin đó~”

***Giải thích chấn thương do hỏa khí:

Hiệu ứng khoang (Cavity effect – dịch từ Wiki by Trant): Khoảng trống do mô để lại khi bị phá hủy bởi vật thể xuyên qua khi nó đi qua tạo thành một khoang vĩnh viễn. Ngoài ra do vận tốc cao đạn còn khiến lớp thịt của bạn sẽ bị giãn ra và tạo thành một khoang trống, nhưng nó sẽ co lại ngay lập tức để trở về hình thái ban đầu, đây là khoang tạm thời (thứ cấp)]

 Ngoài ra do vận tốc cao đạn còn khiến lớp thịt của bạn sẽ bị giãn ra và tạo thành một khoang trống, nhưng nó sẽ co lại ngay lập tức để trở về hình thái ban đầu, đây là khoang tạm thời (thứ cấp)]        

 

Hết Chương 597: Anh cả, em đau.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page