Danh sách chương

Tạ Lương Thành cứ vậy bế Nam Tầm xuống tàu, tới một chỗ thoáng người mới thả cô xuống.

Nam Tầm vốn chẳng sao, song bị anh thả xuống đột ngột sau một hồi bê vác lại thành lảo đảo.

Tạ Lương Thành tìm La Phó quan và Hà Phó quan dặn dò công chuyện. Nam Tầm đứng dặt dẹo một bên ngó sang, phát hiện cánh tay Hà Tình quấn băng, có vẻ bị trúng đạn.

Nếu là cô thì chắc chắn đã đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cô ấy thật kiên cường, thần sắc vẫn bình thường như thể chẳng hề bị thương.

Thấy Tạ Lương Thành dòm lại, Nam Tầm giật mình đứng ngay ngắn. Anh bước về phía này, không ôm không đỡ xẹt ngang qua cô, chỉ có điều tốc độ thả chậm.

Nam Tầm lẽo đẽo theo sau.

Hai người lên ô tô, Tạ Lương Thành mặt vô cảm nói với tài xế: “Về thẳng nhà.”

La Phó quan và Hà Tình mặt mày đăm đăm dõi theo chiếc xe chạy xa.

“Xem ra tháng tới sẽ bận rộn đây.” La Phó quan than thở.

“La Phó quan, năm trên hai mươi binh sĩ chúng ta mang lần này đã hy sinh, anh nhớ dẫn mấy anh em tới nhà an ủi người thân họ rồi lo liệu hậu sự. Còn bây giờ tôi sẽ đưa mấy người bị thương tới quân y kiểm tra.”

Hà Tình vừa định bước đi thì La Phó quan bỗng kéo lại, chỉ chỉ cánh tay băng bó qua loa của cô: “Hà Phó quan nhớ cũng phải đi khám, cẩn thận không nhiễm trùng.”

Hà Tình hơi khựng lại, gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”

La Phó quan trông theo bóng lưng cô, thở dài lắc đầu, đôi khi Hà Tình quá hiếu thắng khiến cậu quên mất cô chỉ là một cô gái. Đàn ông mệt mỏi sẽ gào to vài tiếng, mà cô lại chưa từng than vãn lấy một lời.

***

Về đến nhà, Nam Tầm thấy Tạ Lương Thành lại định ôm mình mà hết hồn.

Nữa hả?

Cô vội từ chối: “Anh cả, chân em bình thường rồi, không cần ôm nữa.” Tuy có cái xe vận chuyển chạy bằng cơm tiện lợi lại kiệm sức, nhưng đã về đến nhà, để lão phu nhân và bà cả bắt gặp thì không hay lắm đâu.

Vậy mà Tạ Lương Thành chỉ hơi ngừng rồi vẫn tiếp tục động tác dở dang. Anh cúi người bế ngang Nam Tầm khỏi cửa xe sau đó lại đổi thành khiêng cô.

Nam Tầm: “… Anh cả, anh tốt với em quá.”

Cảm động quá. Ban đầu chỉ chạm tý xíu mà đã tỏ vẻ như đụng vào rẻ rách, giờ cô đã bảo không cần mà anh vẫn cố ôm bằng được. Người anh này thiệt tốt xiết bao.

Kết quả câu tiếp theo của Tạ Lương Thành khiến nụ cười trên mặt Nam Tầm tắt nắng. Người đàn ông ôm cô hờ hững đáp: “Người tôi dính máu, bà và mẹ thấy sẽ lo. Cô giúp tôi che chút.”

Nam Tầm: …

Cmn aaaaa, cô còn nói gì được, là ăn dưa bở trăm phần trăm chớ gì nữa.

Trong nhà, lão phu nhân và bà cả nghe nói Tạ Lương Thành sắp về đã đợi sẵn ở cửa.

Hai bà còn chưa biết chuyện bị phục kích trên tàu, nên khi thấy Tạ Lương Thành mặt khá nghiêm trọng ôm Nam Tầm lên thẳng lầu hai thì giật nảy mình.

“Tiểu Thành, sao vậy?” Bà cả vội hỏi.

“Tiểu Ngư thấy trong người không khỏe, con đưa em ấy đi nghỉ trước.” Tạ Lương Thành trả lời, nhanh nhẹn vác một người sống sờ sờ sải hai ba bước đã tới đích.

Hừ, gọi “Tiểu Ngư” thuận miệng gớm.

Được đặt lên tận giường, Nam Tầm vừa ngồi dậy đã thấy anh qua phòng ngủ đối diện. Chắc đi thay quần áo.

Trước trêu anh đốt quân phục, lần này xem ra không đốt cũng phải tìm cách thủ tiêu. Dù sao vết máu dính lâu không thể tẩy sạch hết được.

Tạ Lương Thành thay bộ quân phục dự phòng, chẳng mấy chốc đã quần áo chỉnh tề xuống đại sảnh, trông tinh thần phấn chấn nhìn không ra chút mỏi mệt.

Bà cả tưởng Nam Tầm ốm thật bèn mời thầy thuốc tới, do thích trung y nên bà không mời bác sĩ tây y đang thịnh hành đương thời.

Lúc đại phu bắt mạch cho Nam Tầm, Tạ Lương Thành đứng cạnh quan sát, ánh mắt sắc lẹm dọa ông lão túa mồ hôi lạnh.

Thật tình ông chẳng bắt ra bệnh gì cả.

Tạ Lương Thành nhàn nhạt hỏi: “Đại phu, cơ thể cô ấy thế nào?”

Đại phu già đảo mắt hiểu ra ngay, cười ha hả nói: “Thiếu soái yên tâm, tiểu thư chẳng qua bị lạnh tử cung nhẹ thôi. Tôi kê mấy thang thuốc là ổn, không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

… Lạnh tử cung. Khóe miệng Nam Tầm giật giật, ông lão tưởng cô muốn có con đấy hả?

Tạ Lương Thành cũng hơi sửng sốt, sau đó tự mình tiễn ông xuống lầu.

“Đại phu, cô ấy còn có vấn đề gì không?” Tạ Lương Thành hỏi khi chỉ còn hai người họ.

Ông lão tỏ vẻ “Tôi hiểu, tôi hiểu mà” cười cười: “Tiểu thư rất khỏe mạnh, tương lai nhất định có thể sinh quý tử bụ bẫm cho Thiếu soái, thậm chí ba, bốn đứa cũng được. Thiếu soái yên tâm.”

Chờ đại phu đi rồi, Tạ Lương Thành vẫn đứng ngây ra đó. Quý tử bụ bẫm… Ba bốn đứa…

Trong đầu Tạ Lương Thành bỗng xuất hiện hình ảnh mấy nhóc con cả người trớn bóng leo lên đùi anh gọi ba ba. Anh giật mình hoàn hồn day day ấn đường, rồi xoay người lên lầu.

Lúc anh quay lại, Nam Tầm đang hi hi ha ha tám chuyện với bà cả.

“… Thật hả con?” Bà cả vui vẻ cười rộ lên.

“Đương nhiên ạ, con không lừa u đâu, những phu nhân đại soái hay đốc quân ấy đều không bằng u. Vóc dáng u vẫn thướt tha, đứng cùng bọn họ, người ta còn tưởng u là em gái họ đó.”

“Còn nữa còn nữa, con còn gặp rất nhiều cô đầu rượu do Ngô Đại soái vung tiền mời tới, u nuôi biết ai nổi danh nhất không?”

“Chuyện này con phải hỏi mấy tên đàn ông mới rõ, chứ mẹ không biết.”

“U, u nói xem liệu anh cả có biết không ạ?”

“Nó ấy à, bày một khẩu súng và một cô gái mỹ miều trước mặt nó, nó tuyệt đối chọn súng. Mẹ sầu muốn chết đây, sợ nay mai anh con lấy mấy khẩu súng làm vợ luôn thì sao?”

“Ha ha ha… U hiểu anh cả quá.”

Từ xa, Tạ Lương Thành đã nghe thấy tiếng cười của hai người, bước chân không khỏi thả nhẹ, ánh mắt cũng bất giác trở nên dịu dàng, hòa tan sự sắc bén dĩ vãng.

Đúng lúc này, lão phu nhân im lặng nãy giờ bất ngờ lên tiếng: “Tiểu Ngư không còn nhỏ, nếu có người thích hợp cũng nên lưu ý chút.”

Bà cả vội thưa: “Mẹ yên tâm, Tiểu Ngư là con gái nuôi con, đương nhiên con sẽ lưu tâm chuyện này. Có điều… con luyến tiếc Tiểu Ngư, định tìm người ở rể. Mẹ thấy được không ạ?”

Lão phu nhân như chợt nhớ tới gì, đáp nhanh: “Được được được, con nói đúng lắm, Tiểu Ngư gả ra ngoài bà già đây cũng không nỡ, nhà ta kén rể đi. Chốc nữa hỏi thằng cả xem có phiền ở cùng em rể không.”

Nam Tầm nghe hai người tung hứng mà đảo mắt liên hồi hồi, bất ngờ chen vào: “U, bà nội, con cũng thấy nên hỏi qua ý kiến anh cả dù sao đây cũng là nhà anh ấy.”

Bà cả cao giọng: “Nó dám không đồng ý!”

Tạ Lương Thành ở ngoài nghe tới đây, sắc mặt đã thối hoắc. Hừ, mới tí tuổi đầu mà đòi lấy chồng? Đã là em gái nuôi của anh thì anh cả như cha, hôn sự này phải do anh định đoạt.

 

Hết Chương 565: Yên tâm, có thể sinh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page