Danh sách chương

Tiếng ủng da nện “cộp cộp” trên đất ngày càng gần.

Cuối cùng, người đàn ông đứng nghiêm cách lão phu nhân và bà cả tầm hai bước. Đôi chân thẳng khép lại, ủng da bóng loáng lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Anh gỡ mũ kepi xuống cầm trên tay.

Không còn mũ, gương mặt khôi ngô bức người hiện rõ từng nét. Mắt ưng sắc như gươm, ánh mắt đanh thép như có thể nhìn thấu hết thảy.

Anh yên lặng ngắm hai người rồi cúi chào thật sâu, trầm giọng gọi: “Mẫu thân, bà nội, đứa cháu bất hiếu Tạ Lương Thành đã về.”

Chất giọng cũng hệt con người anh, lộ rõ sự lạnh lẽo từ xương tủy.

Lão phu nhân và bà cả nhìn người đàn ông trước mặt, phản ứng đầu tiên lại không phải vui mừng, mà là… kính sợ.

Kính sợ theo bản năng.

Hai người không dám tin đây là Tạ Lương Thành, bởi ấn tượng của các bà vẫn dừng ở năm năm trước.

Khi ấy Tạ Lương Thành mới hai mươi, tính trẻ con còn chưa dứt. Mà người đàn ông hiện tại cho các bà cảm giác quá xa lạ.

“…Tiểu Thành?” Bà cả cũng không dám gọi lớn tiếng.

Người nọ gật nhẹ: “Là con, con đã về. Xin lỗi mẫu thân, đã năm năm rồi.”

Bà cả muốn tiến lên nhưng cứ lúng ta lúng túng.

Vẻ mặt Nam Tầm hơi đổi, bước đến đỡ bà, nói nhỏ: “U, có gì chúng ta vào nhà hẵng nói. Cậu cả chắc đã khát.”

Bà cả nghe thế gật gật: “Đúng đúng đúng, Tiểu Thành, chúng ta vào nhà trước, vào nhà trước.”

Tạ Lương Thành thấy Nam Tầm gọi bà cả là “u” thì đánh mắt sang. Có điều chỉ là liếc một cái rồi thôi.

Nam Tầm: …

Trông thiệt là thèm đòn.

“Cậu cả, binh sĩ của cậu cần thu xếp không ạ?” Nam Tầm hỏi.

Lần này Tạ Lương Thành thậm chí không thèm liếc cô, lạnh mặt đáp: “Không cần quan tâm bọn họ.”

Dứt lời liền lướt thẳng qua cô đi luôn.

Nam Tầm nhìn bóng lưng vững chắc của anh, chẳng biết nghĩ gì mà khóe miệng cong cong theo sau đám người.

Đợi tất cả vào đại sảnh, mấy bà vợ lẽ mới xì xào bàn tán.

“Trời ơi, cậu cả còn sống thật kìa. Tiểu Ngư giỏi thật!”

“Cậu cả thay đổi nhiều ghê, hồi nãy tôi không nhận ra luôn.”

“Không biết năm năm trước có chuyện gì nhỉ? Chứ nếu chưa chết sao cậu ấy không về tìm chị cả?”

“Mà này, các cô để ý quân hàm của cậu cả không, ba sao lận đó! Ít nhất phải Đốc quân trở lên mới được cài đấy! Năm năm trước cậu cả chỉ là sĩ quan phụ tá nhỏ dưới trướng lão gia, một sao cũng chẳng có…”

Thiếu gia muốn trò chuyện riêng với lão phu nhân và bà cả. Vợ bé như họ tò mò chết đi sống lại cũng chẳng dám hóng hớt.

Trong đại sảnh, Tạ Lương Thành ngồi ngay ngắn trên ghế không nói lời nào, song khí thế cực kỳ dọa người.

Bà cả bấy giờ đã hoàn hồn, mừng rưng rưng nước mắt: “Con trai mẹ thế mà còn sống thật. Tốt quá, tốt quá!”

Lão phu nhân cũng đỏ hốc mắt: “Đứa nhỏ này, nếu không sao thì phải sớm báo tin về nhà chứ!”

Tạ Lương Thành cung kính đáp: “Năm năm trước, tình hình xác thật ngàn cân treo sợi tóc. Để không liên lụy gia đình, con vẫn luôn âm thầm gây dựng thế lực. Mãi một tháng trước đoạt được vị trí của Trần Thịnh Dương, trở thành Đốc quân một tỉnh mới dám về gặp mẹ và bà.”

Hai người hốt hoảng, lão phu nhân vội hỏi: “Trần Đốc quân đối đãi nhà ta không tệ, sao Tiểu Thành cháu…”

Ánh mắt Tạ Lương Thành sầm lại, giọng lạnh đi: “Có tật giật mình thôi. Sở dĩ năm đó cha bị ám sát cũng vì lão tiết lộ hành tung.”

Hai người hết sửng sốt rồi đến giận dữ.

“Con đã giải quyết xong mọi chuyện, nay về đón mẹ và bà đi thủ phủ. Hai người hãy thu dọn đồ đạc, đêm nay đi cùng con.” Tạ Lương Thành nói.

Có lẽ ngồi cao đã lâu nên lời thốt ra không mang tính thương lượng, mà là mệnh lệnh không đường chối cãi.

Bà cả hơi khó xử: “Sao gấp vậy? Đêm nay đi luôn à? Này, này… Chúng ta chưa kịp chuẩn bị gì.”

Tạ Lương Thành thưa: “Không phải chuẩn bị, mẫu thân với bà cứ đi là được. Khế ước đất đai cũng không cần mang theo, ai đang quản lý thì cứ tiếp tục quản lý. Nếu mai này mọi người muốn về đây nghỉ ngơi dăm ba ngày, con sẽ cho người hộ tống.”

Cháu trai con trai mình có sự nghiệp muốn đón các bà đi hưởng phúc, lão phu nhân và bà cả đương nhiên vui mừng. Chẳng qua gắn bó với căn nhà này đã nhiều năm, rời đi đột ngột như vậy rất không nỡ.

Tạ Lương Thành thấy hai người do dự bèn nói: “Ba ngày, không thể nhiều hơn.”

Lão phu nhân và bà cả nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu.

Nam Tầm rót trà xong thì yên lặng ngồi bên nghe ba người trò chuyện. Chờ bà cả nhớ tới vẫy tay gọi, cô mới ngoan ngoãn đi qua.

Bà kéo tay Nam Tầm, vui vẻ giới thiệu với con trai lớn: “Tiểu Thành, đây là Tiểu Ngư, vợ con.”

Nam Tầm gập người chào anh, lễ phép gọi: “Cậu cả.”

Tạ Lương Thành nhíu mày: “Con có vợ từ bao giờ?”

Bà cả vội kể lại chuyện âm hôn.

Tạ Lương Thành càng nghe càng nhíu chặt mày, lạnh lùng buông câu: “Cổ hủ.” Dừng một lát: “Trả cô ta về đi.”

Lão phu nhân và bà cả xấu hổ liếc nhau. Tiểu Thành đây là… đang trách các bà?

Cho dù âm hôn, Tiểu Ngư cũng là mợ cả nhà họ cưới hỏi đàng hoàng. Vô duyên vô cớ trả về thì sau này con bé còn gả chồng kiểu gì?

Lão phu nhân nói lời thấm thía: “Tiểu Thành, bà không thể qua cầu rút ván vậy được. Nếu không phải bà và mẹ cưới Tiểu Ngư vào cửa thay cháu, có khi bây giờ cháu chưa về đâu, Tiểu Ngư là quý nhân trong mạng cháu đấy. Con bé từng bảo cháu còn sống, năm nay nhất định sẽ về. Cháu xem, quả nhiên về rồi này!”

Tạ Lương Thành chẳng những không có thiện cảm, còn liếc Nam Tầm một cái sắc lẻm: “Sao cô biết tôi sẽ về?”

Nam Tầm nao nao. Tuy nhiên khi đối diện cặp mắt sắc bén lại không trốn tránh, chỉ hơi khó hiểu. Cô trả lời đúng sự thật: “Tôi tính được.”

“Tính được?” Tạ Lương Thành nghe thấy hai chữ này thì nheo mắt.

Bà cả giải thích: “Tiểu Thành chớ có không tin, Tiểu Ngư tính được thật đó. Lúc nhỏ Tiểu Ngư từng học rất nhiều thứ từ tiên sinh âm dương, biết xem phong thủy với đoán mệnh nữa. Con bé tính ra bằng ngày sinh tháng đẻ của con.”

Sau đó bà lải nhải mấy chỗ phong thủy có vấn đề trong nhà.

Bà không để ý rằng càng nói, vẻ chán ghét trong mắt Tạ Lương Thành càng đậm.

Nam Tầm nói với Tiểu Bát: “Rồi xong, vừa sơ sẩy lại chọc đại Boss ghét rồi. Tại sao ha? Chẳng lẽ vì ta đầu têu trò mê tín?”

Tiểu Bát đáp: “Đây là thế giới tôn trọng khoa học, coi khinh ngu muội. Bây giờ trong mắt hắn, ngươi là dạng phụ nữ phong kiến thất học ngu dốt điển hình. Có đẹp đến mấy cũng chỉ là bình hoa vô dụng. Hây da, sầu quá đi mà.”

Nam Tầm: “… Hiểu lầm lớn à nha.”

 

Hết Chương 545: Chán ghét, sầu quá đi mà.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page