Danh sách chương

Cô ta khóc một đêm, hai mắt đã sưng như quả đào. Ngày hôm qua, sau khi trở về liền chui vào trong chăn, căn bản không rửa mặt, lớp trang điểm vẫn còn trên mặt. 

Khóc mặt đầy nước mắt, lớp trang điểm đã sớm không còn, khóc đến nỗi mặt sưng vù, nhìn tương đối kinh khủng!

Nhất là ánh mắt nhìn Cố Vân Tịch, âm trầm, ghen tị, oán độc…

Chẳng qua bộ dáng kinh khủng như vậy cũng không thể dọa nổi Cố Vân Tịch. 

Loại ánh mắt oán độc này, kiếp trước cô đã gặp nhiều!

Nhớ năm đó cô công thành danh toại, đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, lại có Lục Hạo Đình luôn một lòng một dạ với cô, sủng cái có thừa. An Vân Tuyết, Vương Tình, còn có rất nhiều tiểu thư danh viện và đại minh tinh trong giới ở đế đô đều nhìn cô bằng loại ánh mắt này. 

Không có cách nào a, tôi xuất sắc như vậy, các người chỉ có thể hận!

Chẳng những Cố Vân Tịch không sợ còn nhướn mày!

“A…” Giang Hiểu Nhu hét chói tai một tiếng, sau đó bịt miệng lại, đôi mắt ngập nước trừng lớn, vẻ mặt khó tin nhìn Dương Lộ.

“Lộ Lộ, cậu làm sao vậy?”

Dương Lộ vẫn không phản ứng, mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Vân Tịch.

Đều sinh ra hèn mọn, thậm chí Cố Vân Tịch còn không bằng cô ta!

Ở trường học đều bị người ta bắt nạt, bị người ta cười nhạo, hoàn cảnh của Cố Vân Tịch vẫn không bằng cô ta!

Đều tìm đàn ông có tiền, cô ta vẫn cho là cô ta cũng như vậy, có thể tốt hơn so với Cố Vân Tịch. Dù sao cô ta cũng có xuất thân tốt hơn, dựa vào đàn ông bao nuôi thì có gì tốt chứ?

Nhưng tại sao đến cuối cùng Cố Vân Tịch vẫn gọn gàng xinh đẹp mà cô ta lại rơi vào kết cục này?

Thật không công bằng!

Dương Lộ không nói gì lại vùi đầu vào trong chăn!

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô ta lại không ngừng xuất hiện hình ảnh ngày hôm qua ở chỗ Lưu Huy. 

Cô ta bị Lưu Huy đè lên tường xâm phạm, hai người đàn ông bên cạnh đè tay cô ta lại không để cô ta vùng vẫy, bọn họ còn cười hỏi Lưu Huy, tại sao lại thích cô ta như vậy? còn theo đuổi lâu như vậy? có phải thấy cơ thể cô ta đẹp hay không?

Mà Lưu Huy, tên biến thái kia, anh ta lại nói… nói… đẹp hay không không nhìn ra hay sao? tự mình nhìn là biết không phải sao?

Hai người kia, cứ như vậy một trái một phải, mỗi người một tay xé váy cô ta từ cổ áo xuống. Đợi đến khi Lưu Huy dừng lại, hai người kia liền thay nhau xâm phạm cô ta. 

Dương Lộ ôm chặt cánh tay mình, mặc dù đã qua một đêm, cả người cô ta vẫn phát run!

Loại tuyệt vọng này, so với khi cô ta còn ở quê, bị ba mẹ độc ác bắt làm việc nhà, hầu hạ em trai còn đáng sợ hơn!

Cô ta đã mười tám tuổi, ở tuổi này người ta yêu đương rất nhiều, người khác thì không sao, tại sao luôn là cô ta gặp xui xẻo như vậy?

Tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như thế?

——-

Bên kia, Lương Đầu nhìn Cố Vân Tịch, cười híp mắt nói: “Sao cậu lại về rồi? Hôm nay là chủ nhật nha!”

Cố Vân Tịch cười một tiếng: “Lấy chút đồ thôi, mình mang theo bữa sáng cho các cậu, nhân lúc còn nóng ăn đi!”

Cố Vân Tịch đặt hai phần bữa sáng lên bàn, Lương Đầu vội vàng đến xem!

“Wow! Bữa sáng của Phúc Ký, trà sữa trái cây! Vân Tịch, cậu thật tốt, mình thích đồ ăn ở đây lắm, mình đi đánh răng xong liền ăn!”

“Để tớ xem một chút, tớ xem một chút!”

Tưởng Hân Lôi đã thu dọn xong, từ phòng vệ sinh đi ra liền chạy đến xem. 

Trà sữa trái cây tuy đắt tiền, nhưng có tiền là có thể mua được, nhưng bữa sáng ở tiệm Phúc Ký lại khác!

Tiệm này vô cùng nổi tiếng, mỗi ngày đều cung không đủ cầu, nhưng vẫn cung rất hạn chế, cực kỳ đắt, không phải có tiền là có thể mua được. 

Vì vậy, đặc biệt trân quý!

“Oa! Bữa sáng của Phúc Ký! Vân Tịch, sao cậu mua được vậy? Hôm nay lạnh như vậy, còn phải xếp hàng, không phải trời chưa sáng cậu đã đi xếp hàng đó chứ?”

Cố Vân Tịch cười nói: “Hôm nay vận khí của mình tốt, không cần xếp hàng, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”

Sản nghiệp của anh Hạo Đình, cô muốn thì lúc nào cũng có sao?

Tưởng Hân Lôi không nói nhiều, ngồi xuống lấy phần của mình ra ăn. 

Bữa sáng của Phúc Ký nổi tiếng đó là vì nó thực sự ngon, siêu ngon!

Cùng không biết người ta làm thế nào, cho dù là loại cháo đơn giản nhất cũng làm ngon hơn những thứ khác!

Cố Vân Tịch thu dọn đồ đạc, Tưởng Hân Lôi vừa ăn vừa nói: “Vân Tịch, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, cậu muốn về học sao? Đúng rồi! “Hạ Mộng Phồn Hoa” quay xong rồi sao? Cậu sẽ nổi tiếng đúng chứ?”

Cố Vân Tịch cười nói: “Công việc gần đây không nhiều lắm, mình trở về học, “Hạ Mộng Phồn Hoa” cũng quay xong rồi. Còn có nổi hay không mình cũng không rõ, cũng không biết!”

“Hì hì, Vân Tịch, cậu xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ nổi tiếng!” Lương Đầu từ phòng vệ sinh chạy đến, cười hì hì nói.

Tưởng Hân Lôi cười nói: “Chu Dương đã nâng không ít người, từ khi “Hạ Mộng Phồn Hoa” khai máy liền bị chú ý, bây giờ nó nổi như vậy, còn có Diệp Hoa Thanh nữa, lưu lượng của cô ấy rất cao, không lo tỷ suất người xem thấp.”

“Còn có nam thần của tớ, oa oa thật sự rất đẹp trai a!”

Nam thần của Tưởng hân Lôi chính là nam chính của Hạ Mộng Phồn Hoa, người đóng vai Sở Minh Phong!

Anh ta là một người giản dị trong giới giải trí, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, cực kỳ nổi tiếng!

Làm người có chút thanh cao, không nhận quảng cáo, không tham gia hoạt động thương mại, cũng không tham gia chương trình tạp kỹ, hầu như ngoài quay phim anh ta rất ít xuất hiện!

Ngay cả quay phim cũng rất ít, không có kịch bản khiến anh ta hài lòng thì cho dù có nhà sản xuất hơn lớn nữa anh ta cũng không nhận!

Một người không hợp với giới giải trí như vậy lại vẫn sinh tồn trong giới giải trí, hơn nữa, còn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn!

Nghe nói, gia thế của anh ta cực tốt, đa tài đa nghệ, là một công tử phong độ nhẹ nhàng, tài hoa hơn người!

Anh ta có một cái tên rất dễ nghe, tên là Hàn Hi!

Nói đến nam thần của mình, Tưởng Hân Lộ không dừng được: “Nói về nam thần của tớ, anh ấy vừa đẹp trai vừa dịu dàng như vậy, tớ còn tưởng rằng chỉ có các tiểu thư khuê các thời cổ đại mới xứng với anh ấy! Trước khi “Hạ Mộng Phồn Hoa” công bố danh sách diễn viên, tớ lo lắng phong cách của Diệp Hoa Thanh quá mạnh mẽ, không có cảm giác CP với nam thần nhà tớ! Không nghĩ tới, sau khi ra mắt hiệu quả lại tốt như vậy! Nhìn ánh mắt nam thần nhà tớ, oa quá hoàn mỹ, thật muốn ngủ với anh ấy ha ha ha!”

“Phụt…” Lương Đầu cười phun: “Được rồi! Người như Hàn Hi, hắn là đứng trên mây để người khác ngưỡng mộ, cậu chớ làm ô uế nam thần nhà cậu, tha cho anh ấy đi!”

Tưởng Hân Lôi nghe xong câu này không những không tức giận mà còn gật đầu đồng ý!

“Cũng đúng! Nam thần như tiên như vậy! Bị tớ làm bẩn, tớ không đành lòng, nhưng thật muốn ngủ với anh ấy hi hi hi!”

“Ha ha ha ha” Lương Đầu cười nghiêng ngả!

Tưởng Hân Lôi ăn xong liền ôm trà sữa uống đến mặt đầy say mê, trong đầu không ngừng lệch lạc: “Cậu nói xem, sau này Hàn Hi sẽ kết hôn với ai? Trên người anh ấy có rất nhiều điều bất ngờ! Trước kia tớ cảm thấy anh ấy sẽ cưới một tiểu thư khuê các, rất nhiều người đều có suy nghĩ như tớ chứ?”

“Bây giờ poster của Hạ Mộng Phồn Hoa đã ra mắt, cậu nhìn anh ấy với Diệp Hoa Thanh xứng đôi biết bao! Chỉ cần nhìn Poster là thấy hợp lý, cậu nói xem, tương lai người phụ nữ như thế nào mới có thể kéo Hàn Hi từ trên mây xuống phàm trần đây?”

Hết Chương 149: Tôi nhìn các người hận.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page