Danh sách chương

Vì Lục Hạo Đình đã tỉnh, mấy lãnh đạo lục tục chạy đến, Cố Vân Tịch thấy bọn họ còn nói chuyện nên cô ra ngoài mua chút đồ. 

Cố vân Tịch nói với Diệp Phồn: “Tôi ra ngoài mua ít đồ, anh Hạo Đình phải ở lại đây một thời gian cần chút đồ dùng hàng ngày.”

Diệp Phồn vội vàng nói: “Tôi đi cùng cô! Đã muộn thế này rồi!”

Cố Vân Tịch cười: “Anh có tin ngay cả anh cũng không đánh lại tôi.”

Diệp Phồn chuẩn bị đi thì dừng lại, cười nói: “Cô đừng đùa chứ?”

Anh ta lớn lên từ đại viện, làm anh em của Lục Hạo Đình từ nhỏ, nếu không có thân thủ, chắc bị đánh chết lâu rồi?

Cố Vân Tịch cười nói: “Tôi không nói đùa, anh bận chuyện của anh đi! Tôi biết nặng nhẹ, sẽ không có chuyện gì.”

Xong rồi còn bổ sung thêm một câu: “Là đại ca anh dạy!”

Nói xong Cố Vân Tịch xoay người rời đi.

Diệp Phồn nhíu mày nhìn bóng lưng Cố Vân tịch đi xa mà tò mò!

Cố Vân Tịch này thật sự lợi hại như vậy sao?

Cố Vân Tịch đeo trên lưng một túi lớn đi siêu thị. 

Trong siêu thị, cô mua khăn lông. bàn chải đánh răng, hộp cơm, các loại đồ dùng hàng ngày, ngoài ra, cô thấy gì thuận mắt thì sẽ mua. Dù sao hệ thống có không gian hơn chứa hàng, cô cứ mua nhỡ đâu một ngày nào đó có thể mua đủ đồ đề bên trong. 

Sau khi khi mua xong, cô bỏ một ít đồ vào túi đeo lên lưng, thừa cơ hội không ai chú ý cho tất cả những đồ còn lại vào không gian. 

Lúc cô quay lại bệnh viện đã gần mười một giờ!

Trong phòng bệnh người đã đi gần hết, còn lại Diệp Phồn. Sắc mặt Lục Hạo Đình có chút khó coi.

“Anh Hạo Đình!”

Lục Hạo Đình nhìn thấy cô, sắc mặt mới tốt hơn chút. 

Cố Vân Tịch nói với Diệp Phồn: “Không còn sớm nữa, anh cũng về đi! Đến lúc anh Hạo Đình nghỉ ngơi rồi, tôi ở đây chăm sóc anh ấy là được.”

“Anh không ngủ được!” Lục Hạo Đình nói.

“Không ngủ được cũng phải ngủ, bây giờ anh phải dưỡng thương, không được làm gì hết, ngủ đi!”

Lục Hạo Đình mím môi, không phản kháng nữa nhưng nói với Cố Vân Tịch: “Em về nghỉ ngơi đi, để lão Tam ở lại, không phải em còn phải đi học sao? Phải đi đóng phim sao?”

“Hai ngày nữa về trường thi là được, còn đoàn phim, em xin nghỉ rồi!”

Lục Hạo Đình không nói nữa.

Cố Vân Tịch trợn mắt nhìn hắn: “Đừng đuổi em đi, hai ngày này em sẽ ở đây chăm sóc anh. Nhìn anh đi, đã đồng ý với em phải chăm sóc bản thân, kết quả thì thế nào? Biến thành như vậy. Chờ anh dưỡng thương xong, em sẽ từ từ tính sổ với anh!”

Diệp Phồn nhếch mi, kiểu sống chung này khiến anh ta cảm thấy mới mẻ!

Lục lão đại cũng có lúc bị dạy dỗ sao?

Mong đợi nha!

Trong lòng Lục Hạo Đình cũng không muốn Cố Vân Tịch rời đi, chẳng qua hắn không muốn cô ở lại đây chịu khổ thôi!

Lúc này thấy Cố Vân Tịch kiên trì, hắn không nói gì nữa, thế là dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Diệp Phồn!

“Cậu còn không đi? Không nghe chị dâu cậu nói sao?”

Diệp Phồn: “…”

Diệp Phồn cảm thấy mình vô tội: “Không phải chứ, lão đại, em muốn ở lại chăm sóc anh, gác cho anh, hầu hạ anh! Thái độ của anh là sao?”

Lục Hạo Đình nhếch mi: “Tôi là lão đại hay cậu? cậu nói xem tôi có thái độ gì?”

Diệp Phồn: “…”

“Lão đại tôi, hôm nay tâm trạng không tốt!”

Ý nói, còn không mau cút! Coi chừng tôi đánh cậu!

Diệp Phồn nhếch mép, anh ta không so đo với bệnh nhân!

“Em thấy, anh cảm thấy em quấy rầy thể giới hai người đi!”

Lục Hạo Đình cười một tiếng, ngầm thừa nhận!

Diệp Phồn không nói nên lời!

“Ngày mai em lại đến.” Diệp Phồn để lại một câu rồi thu dọn đồ đạc rời đi. 

Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Cố Vân Tịch bê chậu nước và khăn lông đi vào phòng vệ sinh lấy nước nóng cho Lục Hạo Đình rửa tay. 

Khăn lông ấm lướt qua gò má, xuống cổ, lại lau tay cho hắn, Lục Hạo Đình vẫn nhìn cô. 

Rất ít có cơ hội cô chăm sóc hắn như vậy!

Thời gian này, rõ ràng hắn cảm nhận được cô đã thay đổi, cho dù biết rõ cô có bí mật cất giấu nhưng vẫn cảm thấy vui!

Hôm nay, cô cho hắn uống nước…

Ánh mắt Lục Hạo Đình chợt lóe, trong lòng lan tràn một niềm vui, ít nhất nha đầu này không cố ý lừa hắn. 

Làm xong, Cố Vân Tịch lấy ra một chai nước đưa đến trước mặt Lục hạo Đình: “Uống đi! Sau đó đi ngủ!”

Lục Hạo Đình cười một tiếng, ngoan ngoãn uống!

…………..

Đêm đã khuya, Cố Vân Tịch vệ sinh cá nhân xong đến bên cạnh giường Lục Hạo Đình di chuyển một chút, đến khi hai cái giường ghép lại, lúc này mới dừng lại.

Lục Hạo Đình nhìn động tác của cô, trong mắt bỗng có một ngọn lửa!

Cố Vân Tịch nằm bên cạnh hắn, ôm cánh tay hắn, dựa đầu vào bả vai hắn ngủ!

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Lục Hạo Đình ngoẹo đầu nhìn đỉnh đầu cô nương này.

Yên lặng rất lâu, hắn mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vân tịch!”

“Ừm.”

“Em giận sao?”

Cố Vân Tịch mở mắt, ôm cánh tay hắn chặt hơn: “Không có, em biết anh là quân nhân khó tránh khỏi bị thương, em chỉ đau lòng, không nghĩ anh bị thương như vậy!”

Lục Hạo Đình nắm tay cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Anh không sao, mấy năm nay, tình huống nguy hiểm như vậy anh gặp rất nhiều, rất có kinh nghiệm. Nếu không nắm chắc anh sẽ không làm, anh rất quý mạng mình, thật đó!”

“Không có trang bị gì mà đi tấn công người ta, anh tiếc mạng quá dài? Khắp nơi đều là rắn độc, không tranh thủ chạy đi mà còn làm mình bị thương, cái này anh gọi là quý mạng mình sao?”

Lục Hạo Đình bị nói cho không thể phản bác!

Cố vân Tịch thở dài: “Em không trách anh, em biết đối mặt với tình huống đó, anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác, em cũng biết anh là một quân nhân, không thể bỏ chiến hữu, đó là sứ mệnh.”

“Em chỉ mong anh còn sống, hoàn hảo không sứt mẻ gì.”

“Anh Hạo Đình, anh có thể bị thương, em sẽ chăm sóc anh dưỡng thương, cũng cam tâm tình nguyện dùng y thuật cả đời chữa khỏi cho anh, anh đừng có xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi, đây là ranh giới cuối cùng của em!”

Lục Hạo Đình cúi đầu cọ xát trán cô: “Được, anh Hạo Đình nhất định sẽ chăm sóc kỹ bản thân mình, ở bên em cả đời có được không?”

Cố Vân Tịch càng ôm chặt hắn: “Em chỉ có anh thôi!”

Đúng vậy!

Cô chỉ có hắn!

Ba mẹ không cần cô, ông ngoại cũng qua đời, hai cậu cũng chỉ xem cô là hàng hóa, cô cũng không có bạn thân gì.

Thế giới của cô chỉ có mình hắn!

Ngay cả Cố Vân Tịch một mình cũng không nghĩ đến, cũng có lúc mình sẽ yếu đuối như vậy. 

Trước đây cô rất dũng cảm, rất kiên cường!

Kiếp trước, cô gặp khó khăn hay đau khổ như thế nào cũng đều tự mình chịu đựng, nhưng lần này tim cô lại đập rất nhanh, cảm giác hoảng hốt lan tràn, không cách nào khống chế chính mình.

Có lẽ, sống lại rất quý trọng, mất đi rồi lại có được, khiến cô nhận ra cô không thể sống không có hắn, 

Lục Hạo Đình đưa tay ra ôm dáng người mảnh mai của cô vào trong ngực, Cố Vân Tịch tránh vết thương của hắn, ôm hắn rất chặt. Đây không phải kiếp trước, cô sẽ không để hắn chết trước mặt mình nữa, sẽ không để cơ thể ấm áp này cứ thế lạnh dần nữa!

Hết Chương 127: Hôm nay tâm trạng đại ca không tốt!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page