Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 344: Nơi hẻo lánh, nam nữ dây dưa

Nam Tầm bắt gặp Vân Kỳ cũng hơi ngẩn ra.

“Vân Kỳ, anh có mang điện thoại không? Túi của tôi để bên kia rồi.” Cô đột nhiên hỏi.

Vân Kỳ bỗng hoàn hồn: “Cô cần điện thoại làm gì?” Ngoài miệng tuy hỏi vậy, nhưng tay đã tự giác mò vào túi.

Nam Tầm nhận điện thoại, chụp hai tấm con lợn chết đang rên rỉ sau lưng.

Vân Kỳ: …

“Cô bị ngốc à. Ông ta không phải phụ nữ, không sợ uy hiếp như thế đâu.” Vân Kỳ hơi nhíu mày: “Bất kỳ ai ở đây cô đều không đắc tội nổi, đặc biệt là mấy ông chủ doanh nghiệp. Đồng ý là có thù tất báo, nhưng cô sảng khoái nhất thời, có thể về sau tuyệt đối không có trái ngọt để ăn.”

Chuyện xảy ra đêm nay dù sao không hay ho gì. Người này sẽ không tự mình nói ra, chỉ có thể âm thầm ngậm bồ hòn, thế nhưng chắc chắn sẽ ở sau lưng ngáng chân Đan Thủy.

“Ai nói tôi chụp hình vì uy hiếp lão ta?” Nam Tầm liếc anh ta một cái, khóe miệng hơi nhếch: “Tôi nếu dám đánh lão, đương nhiên vì tôi có chỗ dựa. Chụp ảnh là cho anh trai chỗ dựa nhà tôi xem, tôi muốn để anh ấy thay tôi xử lý gã đầu heo này.”

Thế giới này smartphone đã có thể gửi hình qua tin nhắn. Nam Tầm dùng điện thoại Vân Kỳ trực tiếp gửi hình cho mình, sau đó ném điện thoại trả anh ta.

Vân Kỳ không còn lời nào để nói. Nhưng anh thực sự nghĩ không ra, một ngôi sao nhỏ xuất thân cỏ cây như Đan Thủy vừa bước chân vào giới giải trí không lâu thì có thể có chỗ dựa gì.

Nam Tầm làm xong chuyện xấu liền lén lút trở về. Vân Kỳ nhìn lướt qua giám đốc Triệu đang co thành quả cầu trên đất, cũng theo cô chạy lấy người.

***

Bóng tối che đi rất nhiều thứ, nhưng lại không thể giấu được tiếng động. Cho nên khi hai người đi qua khúc cong nhỏ, nghe thấy được vài âm thanh không hài hòa cho lắm.

Nam Tầm vốn không muốn xem Xuân Cung sống, nhưng tiếng rên rỉ nén khóc của cô gái này có chút quen tai. Cô rón rén bước tới, vạch ra lá cây xum xuê nhìn vào bên trong.

Vân Kỳ vẻ mặt xấu hổ, nghĩ nghĩ, rồi cũng đi qua.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trên chiếc ghế gỗ thật dài, một đôi nam nữ đang dây dưa kịch liệt.

Tuy ánh đèn hơi mờ, nhưng Nam Tầm liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra đôi nam nữ đang dây dưa đó chính là Lục Thích Thiên và Âu Tinh Đóa.

“Đờ mờ, nhanh như vậy đã lăn với nhau rồi!” Nam Tầm cùng Tiểu Bát phun tào.

Tiểu Bát: “Có sao đâu, nguyên thế giới phát triển y như vậy đó. Lục Thích Thiên không cẩn thận uống phải rượu vang bị pha thuốc. Âu Tinh Đóa vừa lúc đi qua, bị hắn tưởng là người động tay động chân, sau đó liền cưỡng ép cô ta đi vào khuôn khổ. Về sau hai người hiểu lầm cẩu huyết các kiểu này, chia chia hợp hợp này. Cuối cùng vẫn bởi tình yêu nồng liệt dưới đáy lòng về bên nhau.”

Âu Tinh Đóa bị Lục Thích Thiên đè dưới thân đang khóc đến lê hoa đái vũ: “Anh thả tôi ra, anh mau buông tôi đi. Đau quá… Ba tôi sẽ không tha cho anh! Khốn khiếp, súc vật…”

Lục Thích Thiên hiển nhiên đã thần chí không rõ, chỉ lo phát tiết, đủ thấy hiệu quả của thuốc kia có bao lớn.

Vân Kỳ cũng thấy rõ dáng vẻ hai người, vẻ mặt bỗng dưng biến đổi: “Là cô ấy! Âu Tinh Đóa!”

Nam Tầm lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có Vân Kỳ, trong lòng yên lặng đồng tình anh ta một giây.

Vân Kỳ nổi giận không thôi, hai tay gắt gao nắm thành quyền: “Tinh Đóa lần trước từng giúp tôi, tôi không thể để cô ấy bị chà đạp như vậy!”

Nói xong liền vọt qua, Nam Tầm muốn ngăn cũng ngăn không kịp nữa rồi.

Ngốc bức!

Nam Tầm thấy Vân Kỳ hất bay người đàn ông trên người Âu Tinh Đóa, tay đấm chân đá với anh ta. Vốn đã không tỉnh táo giờ lại bị phá hư chuyện tốt, Lục Thích Thiên tức khắc trở tay đánh về.

Nam Tầm thầm tấm tắc trong lòng, không khỏi bĩu môi, tự mình chạy trước.

Tiểu Bát: “Ngươi cứ thế đi rồi?”

Nam Tầm: “Không thì làm gì? Nhìn hai tên đàn ông đánh nhau, một cô ở giữa che mặt khóc à?”

Tiểu Bát tiếc hận than một tiếng, cũng không biết đang tiếc hận cái gì.

Nam Tầm tìm được túi xách của mình trên chiếc bàn buffet trong bữa tiệc, di động gì đó đều đang ở đây. Cô vội lấy điện thoại ra lưu ảnh giám đốc Triệu đầu heo về, sau đó gửi cho Âu Càn.

Âu Càn lúc này lại không bận, rất nhanh đã trả lời.

Âu Càn: [Đan Tiểu Thủy, cái gì đây? Thật xấu.]

Đan Thủy: [Anh Càn, người này phi lễ em, em vừa nóng ruột đã đánh người ta. Nhưng làm sao bây giờ, gã đầu heo này nói mình là tổng giám đốc Triệu tập đoàn gì đó. Em lại đánh người ở sinh nhật chị Vân, rất sợ đó (╥╯^╰╥)]

Âu Càn: [Không sợ, có anh đây. Chỉ là Đan Tiểu Thủy, em nói em đang ở đâu?]

Đan Thủy: [Hôm nay ảnh hậu Tưởng Vân tổ chức tiệc sinh nhật, anh Càn chắc đã sớm nhận được thiệp mời. Nhưng anh đang quay phim mà, cho nên không tới được.]

Âu Càn qua hồi lâu mới gửi một tin lại đây: [Đan Tiểu Thủy, em ở đó đợi đừng lộn xộn.]

Đan Thủy: [(⊙v⊙) Ừm, em vừa đánh người xong, không dám lộn xộn lung tung đâu. Cứ lẳng lặng chờ tiệc kết thúc vậy.]

Âu Càn: [Ngoan, có tên đàn ông nào mời em nhảy, em cũng đừng đi.]

Đan Thủy: [(⊙v⊙) Ừm.]

Nam Tầm một mình ngồi yên thẫn thờ trong góc. Chưa được bao lâu, giám đốc Triệu đầu heo đã sửa sang quần áo trở về, hung hăng trừng cô một cái.

Nam Tầm trực tiếp quay đầu, dùng ót đối diện ông ta.

Trừng đi, trừng lòi hai mắt cũng vô dụng.

Sau đó không lâu, ba người Lục Thích Thiên cũng trước sau trở lại.

Lục Thích Thiên có vẻ đã bớt chút ảnh hưởng của thuốc kích thích, sắc mặt đen đen trầm trầm. Bị tính kế làm tâm trạng anh ta thật không tốt, báo với Tưởng Vân và tổng giám Lâm một tiếng rồi rời tiệc trước.

Sắc mặt Vân Kỳ cũng vô cùng không tốt. Về phần Âu Tinh Đóa, đôi mắt có hơi sưng.

Mấy người Phương Tiểu Ngải đi về phía Âu Tinh Đóa nói nhỏ gì đó. Đột nhiên, Phương Tiểu Ngải ngạc nhiên hô lên: “Không hay rồi, dây chuyền kim cương của Đóa Đóa không thấy nữa!”

Tiếng hô kinh hãi làm nhóm nam nữ trong sàn nhảy đồng loạt dừng lại, cả nhà Âu Tinh Đóa nghe tiếng đi tới.

Quý phụ nhân ăn mặc lộng lẫy thấp giọng quở trách: “Tinh Đóa, con không cẩn thận quá đấy. Đó là dây chuyền ba con đặc biệt mời chuyên gia châu báu hàng đầu thế giới Abel về thiết kế. Tuy giá cả không cao, mới chỉ năm mươi triệu, nhưng con đang lãng phí tấm lòng ba con đó.”

Mọi người vừa nghe thấy giá tiền, có mấy người đã hít hà.

Nhiều tiền đến đâu cũng không nên tiêu xài phung phí như thế. Những năm mươi triệu đó. Mặc dù người ở đây đều đã trải việc đời, cũng nhịn không được thổn thức ra tiếng. Món quà Âu Thế Hào tùy tiện tặng con gái nhỏ đã là một chiếc vòng cổ kim cương trị giá năm mươi triệu. Ông ta nếu tặng quà chính thức, chẳng phải là hơn trăm triệu?

Đôi mắt sưng đỏ của Âu Tinh Đóa rất dễ làm người liên tưởng vì mất vòng cổ mà khóc. Cô nàng nghe mẹ răn dạy, vội vàng cúi đầu nhận sai: “Ba mẹ, thật xin lỗi, là con không cẩn thận làm mất.”

Âu Thế Hào không để bụng: “Thôi, lần sau ba lại nhờ thầy Abel làm cho con cái khác.”

Con trai lớn Âu Kiệt bên cạnh ông ta nói: “Ba, như vậy sao được. Đây chính là quà sinh nhật hai mươi tuổi ba tặng cho Đóa Đóa, làm lại thì mất ý nghĩa rồi.”

Nam Tầm xem trò vui theo bản năng quét qua Âu Kiệt. Chẳng hề giống nam thần một chút nào, tướng mạo đều thừa hưởng từ bà mẹ tiểu tam, có chút cay nghiệt.

Trong lúc lơ đãng cô nhìn lướt qua túi xách của mình, tầm mắt rõ ràng đã rời đi, nhưng không biết phát hiện cái gì lại bỗng nhiên quét về.

Túi xách bên cạnh hình như so với trước đó… hơi phồng lên một chút.

Nam Tầm: Đờ mờ!

Chương 345: Không điên, chỉ là nhìn ngứa mắt

Là chủ nhà, Tưởng Vân và tổng giám Lâm nghe được động tĩnh cũng qua đây.

Trong mắt Tưởng Vân hiện lên vẻ nghiêm trọng. Khách khứa nơi này đều là bà và lão Lâm mời đến, nếu đồ do khách tự mình làm rơi còn đỡ. Nếu như bị người trộm… Vậy thì sẽ rất xấu hổ.

Tuy nói Âu Thế Hào không ngại, nhưng Tưởng Vân vẫn nhờ đoàn người giúp đỡ tìm kiếm.

Có lẽ là không cẩn thận rơi ở đâu đó thật.

“Chị Vân, có một câu không biết có nên nói không.” Một sao nữ bên cạnh Phương Tiểu Ngải đột nhiên lên tiếng, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Cô ta trực tiếp chỉ về phía Nam Tầm: “Vừa rồi em thấy cô ả này lén lút giấu thứ gì vào túi xách, giống như vòng cổ kim cương bị mất của Đóa Đóa.”

Sắc mặt Vân Kỳ thay đổi, quát khẽ: “Nói nhăng nói cuội, vừa rồi Đan Thủy vẫn luôn ở cùng tôi!”

“Tôi không nói bậy, là tôi tận mắt nhìn thấy. Vân Kỳ, anh thật sự vẫn luôn ở cạnh Đan Thủy sao? Tôi và Tiểu Ngải rõ ràng thấy anh mới từ bên kia tới.”

Vân Kỳ ngẩn ra, còn muốn nói gì đó, Tưởng Vân đã cắt ngang hai người, xua xua tay với đám người phía sau: “Được rồi, không sao không sao. Chỉ là hiểu nhầm, mọi người tiếp tục! Tiếp tục đi!”

Tưởng Vân cho chồng mình một ánh mắt. Đối phương hiểu ý, lập tức mang mọi người đi về phía sàn nhảy.

Tuy rời đi, nhưng đám người vẫn đã nghe được bảy tám phần lời của sao nữ kia, nhịn không được bắt đầu lén lút bàn tán.

“Không phải là ngôi sao nhỏ tên Đan Thủy kia trộm thật đấy chứ?”

“Nghe nói chỉ là một nghệ sĩ hạng hai đang nổi, lại còn xuất thân cỏ dại. Loại người này thường chẳng có kiến thức gì, nói không chừng sợi dây chuyền do cô ta trộm thật đấy. Dù sao đây cũng là thứ hàng xa xỉ mà cô ta phải quay không biết bao nhiêu bộ phim mới mua nổi.”

“Chậc, không biết loại người này làm sao có được thiệp mời nữa.”

“Một kỹ nữ cao cấp thôi, cũng không biết đã ngủ với bao đàn ông mới chen vào được cái hạng hai này.” Giám đốc Triệu đầu heo nhịn không được xen vào.

Chờ tân khách đều qua sàn nhảy bên kia rồi, vị phu nhân cạnh Âu Tinh Đóa mới đi đến trước mặt Tưởng Vân, cười nói: “Vẫn là em chu đáo, loại chuyện này làm lớn cũng không vẻ vang gì.”

Tưởng Vân cười gượng gạo: “Đây là sinh nhật tôi, xảy ra bất cứ chuyện gì đều do tôi tiếp đãi không chu đáo. Tuy nhiên mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ cho Tinh Đóa một công đạo.”

Nói đoạn bà gọi riêng Nam Tầm đến một bên.

Nam Tầm lập tức nói: “Em nghĩ sợi dây chuyền lúc này đúng là trong túi em, nhưng không phải do em trộm. Giữa chừng em có rời đi chốc lát, sau khi về vẫn luôn ngồi bên kia không nhúc nhích.”

Không hiểu sao cô khá có hảo cảm với vị ảnh hậu này, cho nên liền nói thật với bà ấy.

Tưởng Vân thở dài, bất đắc dĩ: “Chuyện thế này chị đã thấy nhiều rồi, đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà Đan Thủy, chị Vân hôm nay muốn xin lỗi em một tiếng, chuyện này chỉ có thể giải quyết riêng như vậy. Đồ ở trong túi em, chứng cứ vô cùng xác thật, không còn cách nào khác. Em nghe chị, loại chuyện này em càng cãi càng vô dụng, đến lúc đó chuyện bị truyền ra, thua thiệt nhất vẫn là em.”

Nam Tầm nhăn chặt mày: “Chị muốn em gánh tội danh này? Nhưng chị Vân, vừa rồi cô gái kia đã gào to thế rồi, mọi người đều nghi ngờ do em trộm. Bây giờ chị lại bảo em thừa nhận mình là kẻ trộm trước mặt cả nhà Âu Tinh Đóa? Thật xin lỗi, em không làm được!”

“Vậy em nói với chị, em còn cách nào tốt hơn không?” Tưởng Vân thấy cô trầm mặc, không khỏi cầm tay cô vỗ về: “Em yên tâm, đợi lát nữa chị sẽ không nói với người khác rằng em trộm, mà nói là em nhặt được trên đất, không nhìn rõ mới bỏ nhầm vào túi mình.”

Nam Tầm chậm rãi rút tay, kiên định lắc đầu: “Thật xin lỗi chị Vân, em biết chị cũng có ý tốt. Nhưng em ấy, có những oan ức có thể chịu, có vài chuyện tuyệt đối không thể!”

Nói xong cô lập tức đi thẳng đến trước mặt người nhà họ Âu và Phương Tiểu Ngải, kéo khóa túi xách trước mặt mấy người bọn họ, lấy dây chuyền kim cương ném về phía Âu Tinh Đóa.

Âu Tinh Đóa duỗi tay tiếp được, ngạc nhiên nhìn cô: “Đan Thủy, thật là bạn trộm?”

Ánh mắt Vân Kỳ đứng cạnh cũng thay đổi, vội giải thích: “Tinh Đóa, trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó. Tôi tin Đan Thủy không phải loại người này.”

Nam Tầm cười cười nhìn về phía Âu Tinh Đóa, ôn tồn nói: “Tiểu thư Tinh Đóa, dây chuyền của cô đang đeo yên lành, sao bỗng dưng rớt ngay được. Hôm nay tôi cũng chưa đến gần cô, trộm thì càng không thể. Giữa chừng tôi và Vân Kỳ có ra ngoài một chuyến, nhưng tôi quên mang theo túi xách, ai biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì. Chỉ sợ là có vài người nhìn tôi không thuận mắt, nên nghĩ cách hãm hại tôi. Về phần ai có khả năng đến gần người cô để trộm dây chuyền nhất, trong lòng tiểu thư Tinh Đóa hẳn phải biết rõ chứ?”

Nói rồi, Nam Tầm quét mắt nhìn mấy người Phương Tiểu Ngải cười cười.

Mấy người chớp mắt đảo quanh, rõ ràng có chút chột dạ.

Âu Tinh Đóa vừa nghe lời này, gương mặt bỗng trở nên trắng bệch.

Đan Thủy đi cùng Vân Kỳ, vậy chẳng phải cô ấy cũng nhìn thấy mình và Lục Thích Thiên…

Âu Tinh Đóa nghĩ vậy, liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai mắt càng đỏ hơn. Sau đó Nam Tầm nói gì, cô ta căn bản không có tâm trạng để ý.

“Cứ như vậy đi, có lẽ là hiểu lầm, tìm được dây chuyền là tốt rồi.” Âu Tinh Đóa dựa vào lòng Âu phu nhân: “Mẹ, con mệt quá, con muốn về trước.”

Phu nhân kia đau lòng ôm con vào ngực, mắt lạnh quét về phía Nam Tầm: “Trộm chính là trộm, có gì phải giải thích, đồ hạ tiện không có mắt.”

Mặt Nam Tầm tức khắc trầm xuống, hai mắt bỗng đanh lại, châm chọc nói: “Hạ tiện? Bà cùng lắm chỉ là tiểu tam chen chân vợ cả, nói ra lời này thì cao quý được đến đâu?”

Lời này vừa ra, tất cả âm thanh ồn ào trong nháy mắt im bặt, chỉ còn vũ khúc vui sướng quanh quẩn cả hội trường.

Mọi người vốn không có tâm trạng nhảy múa, đang âm thầm chú ý động tĩnh bên này, giọng Nam Tầm lại không thấp, gần như hơn phân nửa người ở đây đều nghe được.

Tiểu Bát đờ mờ một tiếng: “Nam Tầm, ngươi điên rồi! Mấy chuyện vạch trần thế này nhẫn nhịn một chút là qua. Nhưng ngươi làm to chuyện lên thế, chẳng phải đang đắc tội họ Âu sao. Đờ mờ nhà giàu số một cả nước, ngươi cho là đang giỡn hả? Đến lúc đó một câu bâng quơ là có thể dìm chết ngươi!”

Nam Tầm bình tĩnh nói: “Ta không điên, ta đã sớm ngứa mắt cái nhà này. Đặc biệt là thứ tiểu tam nghênh ngang vào cửa luôn miệng mắng ta hạ tiện kia. Ước nguyện ban đầu của ta khi tiến vào giới giải trí vốn là để nam thần chú ý, hiện tại nam thần đã vào trong bát ta rồi, ta còn sợ gì nữa? Phong sát thì phong sát. Ta vào thế giới này chỉ vì mình Âu Càn, người khác thế nào liên quan quái gì đến ta!”

Tiểu Bát khóc không ra nước mắt.

Thật tùy hứng nha, mấu chốt là nó không phản bác được.

Nói quá có lý, nó với Nam Tầm tới đây là vì giá trị ác niệm trên người đại Boss, người khác thế nào thì liên quan quái gì đến họ chứ!

Gương mặt được bảo dưỡng cực tốt của phu nhân kia lập tức chảy xuống: “Đồ mất dạy, cô nói bậy bạ gì đó?”

Nam Tầm cười nhạt: “Chỉ có người vốn không có giáo dục mới dễ dàng nói người khác không có giáo dục.”

“Cô!” Phu nhân kia tức giận tột độ nhìn sang Tưởng Vân: “Tưởng Vân, em toàn mời loại người gì vậy?”

Sắc mặt Tưởng Vân cũng trở nên khó coi, ý đối phương là đang chỉ trích bà đấy à?

Bà vẫn luôn lấy đại cục làm trọng. Vì cho đối phương mặt mũi mà đã tự mình ra nghênh đón, bà ta cứ vậy chỉ trích mình?

Đan Thủy nói không sai, người phụ nữ này mới không có giáo dục. Một tiểu tam thượng vị mà thôi, có gì để lên mặt!

Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng, nơi xa đột nhiên truyền đến một giọng nam: “Chị Vân.”

Giọng người nọ vốn không lớn, nhưng lúc này không ai lên tiếng, không khí đều yên lặng tưởng chừng như đông lại, vì vậy một tiếng này có vẻ phá lệ rõ ràng.

Trầm thấp, hữu lực.

Hết Chương 344: Nơi hẻo lánh, nam nữ dây dưa.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page