Danh sách chương

Cố Vân Tịch khóc rất lâu, càng khóc càng ôm chặt Lục Hạo Đình hơn, khiến hắn vừa đau lòng lại vừa có chút hưng phấn, cảm giác như đang lơ lửng trên mây.

Cô ấy luôn kiêu ngạo như vậy, lần này nhất định là chịu uất ức quá lớn nên mới phản ứng như vậy. Điều này khiến hắn đau lòng không thôi.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút mong đợi. Hắn hy vọng rằng sau chuyện này, Vân Tịch sẽ nguyện ý đến gần hắn hơn, không còn bài xích hắn nữa.

Sau khi khóc đến cạn nước mắt, Vân Tịch ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẫm lệ ngước nhìn hắn, khiến tim Lục Hạo Đình mềm nhũn ra.

“Em không sao, thủ tục xuất viện đã xong rồi, chúng ta đi thôi!”

“Ừ!” Lục Hạo Đình không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ dẫn Cố Vân Tịch rời đi.

Nhìn hai người bỗng dưng rời khỏi, Giang Minh Hàn tròn mắt kinh ngạc, tiến lại gần Lưu Tinh Trì, hỏi: “Chuyện gì vậy? Con nhóc đó uống nhầm thuốc à?”

Lưu Tinh Trì liếc nhìn hắn một cái rồi bật cười: “Cuối cùng chị dâu cũng chịu thân mật với Đại ca, không phải là chuyện tốt sao?”

“Nhưng mà cũng quá bất ngờ đi!” Giang Minh Hàn vẫn chưa tiêu hóa nổi sự thay đổi này.

“Đại ca ưu tú như vậy, là phụ nữ thì ai mà chẳng thích? Trước đây chỉ là do chị dâu quá nhỏ không hiểu chuyện. Bây giờ bị người ta ức hiếp, tất nhiên sẽ nhận ra Đại ca mới là người tốt nhất. Trên thế gian này, chỉ có Đại ca là thật lòng quan tâm đến chị dâu mà thôi.”

***

Trong xe, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Giang Minh Hàn lái xe, Lưu Tinh Trì ngồi ở ghế phụ, còn Lục Hạo Đình ngồi ở phía sau, hơi có chút cứng ngắc. Cố Vân Tịch ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu lên bả vai hắn.

Cô biết hành động của mình trong mắt bọn họ rất kỳ lạ, nhưng thế thì sao chứ? Cô không muốn khống chế cảm xúc của mình dành cho Lục Hạo Đình nữa.

***

Giang Châu Đế Cảnh…

Đây là khu căn hộ cao cấp mới được xây dựng tại thành phố Giang Châu, nằm ngay bên bờ sông Trân Châu. Bên cạnh còn có trường Nhất Trung danh tiếng của thành phố. Cổng vào khu căn hộ có vị trí vô cùng đắc địa, vừa gần trường học vừa nằm ngay trên tuyến phố thương mại sầm uất nhất.

Lục Hạo Đình dẫn mọi người vào căn hộ. Lưu Tinh Trì sau một đêm làm nhiệm vụ, trên người toàn mùi mồ hôi, liền chui ngay vào phòng tắm.

Lục Hạo Đình cũng đi vào phòng tắm của mình, còn Cố Vân Tịch thì bước vào phòng ngủ chính.

Dưới phòng khách, chỉ còn mỗi Giang Minh Hàn. Hắn bĩu môi, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra chơi.

Kiếp trước, cô từng ghé qua căn phòng này một lần, đó là khi vừa đến Giang Châu học tập. Lúc này, đứng trong không gian quen thuộc nhưng đã được sắp xếp lại, cô có cảm giác như đã cách cả một đời.

Cố Vân Tịch khẽ cong môi, thực sự là “cách một đời” mà.

Cô thích phong cách châu Âu, vì vậy nơi này được thiết kế theo kiến trúc châu Âu. Lục Hạo Đình đã đặc biệt mua căn hộ này để cô tiện việc học tập ở Giang Châu, nhưng đáng tiếc, kiếp trước cô lại rất hiếm khi ở đây.

Giang Châu Đế Cảnh có thể xem là khu dân cư cao cấp nhất thành phố Giang Châu. Căn hộ của Lục Hạo Đình rộng đến 600 mét vuông, được trang hoàng lộng lẫy.

Thật ra, Lục Hạo Đình không phải là người chú trọng hưởng thụ. Từ nhỏ đã sống trong quân đội, hắn đã quen với cuộc sống khắc khổ. Nhưng vì cô, hắn đã dành rất nhiều tâm tư để thiết kế căn hộ này.

Cố Vân Tịch từng là Đại tiểu thư của An gia, được giới thượng lưu gọi là Tiểu công chúa. Mỗi một món đồ cô sở hữu đều khiến người khác phải hâm mộ.

Sau đó, cô bị đuổi khỏi An gia, bị thay thế bởi đứa con riêng của An gia – An Vân Tuyết. Từ nhỏ đã bị bỏ rơi, cô vô cùng nhạy cảm và không cam lòng. Cô không cho phép mình thua kém An Vân Tuyết, nên luôn nỗ lực để có thật nhiều tiền, giành lại những gì thuộc về mình.

Lục Hạo Đình hiểu cô đã chịu nhiều tổn thương, vì thế mới chuẩn bị căn hộ này, xa hoa và tinh tế đến vậy. Nếu không vì sự thuận tiện khi đi học, có lẽ hắn đã mua hẳn một căn biệt thự để cô ở, chỉ để làm dịu đi những vết thương trong lòng cô.

Cố Vân Tịch nhìn quanh căn phòng, chìm vào ký ức cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc cốc!

“Vân Tịch, em đói chưa? Ra ăn chút gì đi!” Giọng của Lục Hạo Đình vọng từ bên ngoài.

Cố Vân Tịch hoàn hồn, đặt balo sách xuống rồi bước ra phòng khách.

Cô đoán đây là bữa trưa, vì chắc hẳn Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì sau cả đêm làm nhiệm vụ vẫn chưa kịp ăn gì.

Vừa mở cửa, cô thấy Lục Hạo Đình đứng đó. Hắn vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ đơn giản, tay cầm khăn lông lau tóc ướt.

Cố Vân Tịch tiến tới, nhận lấy khăn từ tay hắn, kiễng chân lau tóc cho hắn. Lục Hạo Đình bất giác cứng đờ người, nhưng vẫn hơi cúi đầu để cô dễ dàng lau hơn.

Cảm giác đôi tay mềm mại của cô cách lớp khăn nhẹ nhàng xoa lên da đầu khiến hắn thư thái đến mức không muốn kết thúc.

Bên ngoài, Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì chứng kiến cảnh này thì kinh ngạc đến há hốc miệng. Hai người nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ vẻ không thể tin được.

Lau tóc xong, Cố Vân Tịch mỉm cười: “Xong rồi!”

Lục Hạo Đình vẫn đứng yên, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“Sao thế?”

“… Không có gì!”

Lục Hạo Đình quay đi, khóe môi bất giác cong lên, rồi bước đến bàn ăn.

Cố Vân Tịch cũng ngồi xuống cạnh hắn.

Một loạt hành động tự nhiên này lại khiến lòng Lục Hạo Đình tràn đầy hy vọng. Trước đây, cô luôn né tránh hắn, bây giờ… có lẽ đã không còn sợ hắn nữa?

Nhìn Cố Vân Tịch, Giang Minh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn trầm xuống.

“Cô không định giải thích về chuyện cô gây ra ở trường học sao?”

Hết Chương 6: Nha đầu này uống lộn thuốc?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page