Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 293: Đại nhân, vĩnh viễn chớ quên ta

“Trời ơi!” Tiểu Bát đột nhiên giật mình kêu lên: “Nam Tầm, 10 điểm giá trị ác niệm cuối cùng của đại Boss đã biến mất! Về 0 rồi a a a! Thật không thể tin nổi, giá trị ác niệm của đại Boss không còn nữa rồi!”

Nam Tầm chợt cười yếu ớt một tiếng, lãnh đạm nhìn những quả cầu lửa đang không ngừng rơi xuống từ không trung, lạnh lùng thốt: “Đúng vậy, chấp niệm mấy trăm năm đã không còn, chút giá trị ác niệm cuối cùng cũng nên biến mất…”

Tiểu Bát đang cao hứng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó, không khỏi rống lên như quỷ: “Đờ mờ a a a, khí vận tử và bao nhiêu tướng sĩ của hắn đều đang ở trong cung. Nam Tầm, không thể để khí vận tử chết, tuyệt không thể để hắn chết! Nếu hắn chết là đôi ta chơi xong thật đó!”

Nam Tầm nhàn nhạt đáp lại: “Ta biết.”

Tiểu Bát khịt khịt mũi, khóc chít chít: “Ngươi biết? Sau đó thì sao, bây giờ ngươi định làm gì?”

Nam Tầm không nói gì. Nàng ném tay nải trong tay xuống đất, chỉ giữ lại thanh bảo kiếm đằng xà.

Bỏ lớp vải quấn bên ngoài ra, thanh bảo kiếm sắc bén dưới ánh lửa như lóe lên huyết quang.

“Tiểu Bát, giúp ta che chắn đau đớn lần cuối đi.” Nam Tầm nói.

Tiểu Bát cả kinh: “Ngươi vừa mới chữa khỏi mắt mù tai điếc, nếu bây giờ mà che chắn đau đớn nữa, nói không chừng sẽ lập tức lại bị như vậy đó!”

Không hề báo trước, Nam Tầm chĩa mũi kiếm thanh đằng xà nhắm ngay trái tim mình đâm xuống.

Tiểu Bát sợ hãi hét toáng lên, giây tiếp theo tức khắc che chắn đau đớn cho nàng.

Nam Tầm chỉ mới đâm mũi kiếm vào một chút, nhưng nàng đã cảm nhận được rõ ràng mũi kiếm đang tham lam hút máu từ tim nàng.

Cảm thấy cũng gần đủ, Nam Tầm phụt một tiếng rút kiếm ra.

Bày trận, cầu mưa, bảo kiếm đằng xà chỉ thẳng lên trời.

Mắt thấy bước cuối cùng sắp hoàn thành, bỗng có một thứ gì đó lao vèo trong không khí từ phía sau bắn tới, cắm phập qua lưng nàng.

Nam Tầm cúi đầu nhìn, là một mũi tên thật dài.

“Thiệt tình, thính lực vậy mà cũng không còn được như xưa…” Nàng lẩm bẩm, quay đầu lại thấy được một toán binh tan tác của đại quân Đông Lâm. Dẫn đầu là Kỳ Hành Khanh, đứng bên cạnh hắn là một lão đạo râu tóc bạc trắng, đang chỉ tay vào nàng bô lô ba la gì đó.

Kỳ Hành Khanh ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử, thấy mũi tên mình vừa bắn đâm thủng ngực nàng, máu chảy nhiễm đỏ cả vạt áo.

Kỳ Hành Khanh ném bay cây trường cung trong tay, thất thần nói: “Không phải nàng, không phải nàng! Ngô lão, ngài sai rồi, người bày trận không thể là nàng, trận hỏa vũ này không phải do nàng gây ra!”

Lão đạo râu tóc bạc trắng bên cạnh trầm giọng: “Nhưng lão phu quả thật cảm nhận được vu lực cường đại tỏa ra từ trên người nữ nhân này.”

Nam Tầm nhìn đại quân Đông Lâm đang chật vật không chịu nổi phía sau, rồi nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kỳ Hành Khanh, sau đó liền quay đầu, tiếp tục việc cầu mưa còn dang dở.

Miệng nàng niệm khẩu quyết vu pháp, tay trái vẽ trận giữa không trung, màu đỏ trên thân rắn bảo kiếm đằng xà càng thêm nồng dậm. Trong phút chốc, đằng xà đỏ như máu há miệng, phun một đám sương máu lên trời.

Chỉ nháy mắt, mây đen dày đặc kéo đến, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp xanh hòa cùng với ánh lửa chiếu rọi bầu trời đêm càng thêm sáng rực.

Rất nhanh, có cơn mưa nặng hạt trút xuống, gột sạch những cung điện đang bị lửa thiêu đốt kia.

Mưa to khiến cho những quân sĩ may mắn sống sót của Đông Lâm sung sướng reo hò.

“Lại là tế thiên cầu mưa…” Lão đạo đứng cạnh Kỳ Hành Khanh lẩm bẩm, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm bạch y nữ tử đang đứng giữa cơn mưa to.

Nước mưa xối ướt váy nàng, vết máu lớn trước ngực cũng nhanh chóng loang lổ, cơ hồ nhuộm cả váy trắng thành đỏ như máu.

Thanh bảo kiếm đằng xà trong tay Nam Tầm rơi “loảng xoảng”, nàng vô lực ngồi quỳ trên mặt đất, trên ngực vẫn còn cắm mũi tên dài kia.

Tiểu Bát gào khóc: “Thân ái, ngươi sắp chết rồi hu hu hu…”

Nam Tầm suy yếu trả lời: “Cho ta một viên Cường tâm hoàn, ta còn muốn làm một việc cuối cùng.”

Tiểu Bát không hỏi vì sao, lúc này cũng không tiếc đan dược của mình, ngay lập tức đút cho nàng một viên.

Nam Tầm liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng vẽ một huyết trận trên mặt đất. Sau đó nàng ngồi vào giữa huyết trận, hai tay bấm niệm thần chú, sau đó dang rộng cánh tay phóng thích vu pháp cường đại.

Lão đạo lúc trước trợn trừng hai mắt, không khỏi mắng khẽ một tiếng: “Nha đầu này rốt cuộc là ai, sao biết được mà sử dụng loại cấm thuật nghịch thiên này?”

Lông mày Kỳ Hành Khanh nhíu chặt lại, vội vàng nói: “Ngô lão, chúng ta mau đi cứu nàng. Tường Vi là một cô nương tốt, nàng không thể chết được!”

Lão đạo lắc đầu: “Vô dụng thôi, không còn kịp nữa rồi. Thuật di dời phản phệ là vu thuật phi thường đỉnh cao nhất của Vu tộc, nhưng cũng là cấm thuật. Không biết nàng muốn dời phản phệ của ai đến trên người mình?”

Kỳ Hành Khanh siết chặt nắm tay, ngay lúc hắn định tiến lên, một bóng trắng chợt vọt qua trước mặt.

Người nọ một thân bạch y, một đầu tóc đen không biết sao đã biến thành tóc bạc, sắc mặt có hơi trắng bệch, đó chính là bệnh trạng vừa mới sử dụng xong vu pháp nghịch thiên.

Khi Cung Mặc Nhiễm đuổi tới, Nam Tầm đã hoàn thành xong thuật di dời phản phệ. Vu pháp nghịch thiên khiến máu trước ngực nàng chảy càng thêm nhanh, chẳng mấy chốc nàng đã ngã xuống vũng máu.

“Đóa Đóa?” Cung Mặc Nhiễm thấp giọng gọi nàng, đỡ người lên.

“Đại nhân… Cuối cùng ngài đã trở lại… Đóa Đóa chờ ngài hồi lâu.” Nam Tầm chậm rãi mở mắt, vươn tay ôm lấy cổ hắn. Thấy hắn tới, nàng dường như lập tức trở nên cực kỳ có tinh thần.

Hai mắt Cung Mặc Nhiễm phiếm hồng, nhưng vẫn cười nhạt: “Vừa rồi gặp phải vài tên địch cản đường cho nên về hơi trễ. Đóa Đóa, nàng xem, ta lấy được cây trâm rồi này.”

Nói xong, hắn cài cây trâm trong tay vào búi tóc nữ tử.

Mắt Nam Tầm sáng rực lên, toét miệng cười với hắn: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi thôi. Chẳng phải đã bàn cùng nhau quy ẩn, cùng nhau già đi sao.”

“…Được, bây giờ ta lập tức mang nàng đi.” Vẻ mặt Cung Mặc Nhiễm đầy sủng nịch, bẻ gãy mũi tên dài trước ngực nàng, rồi bế ngang nàng lên từ vũng máu.

Hắn ôm nữ tử vào lồng ngực, bước từng bước đi về phía xa.

Máu trên người nữ tử không ngừng nhỏ giọt, làm mặt đất nở từng đóa huyết hoa đỏ tươi chói mắt.

Hơi thở Nam Tầm ngày càng suy yếu, nàng không nhịn được muốn ôm cổ nam nhân thật chặt, nhưng trên tay đã không còn tí sức lực nào.

“Đại nhân…” Nàng nhẹ giọng gọi hắn.

“Ừ?” Cung Mặc Nhiễm trầm giọng đáp lại.

“Đại nhân, về sau đêm trăng tròn ngài sẽ không bao giờ phải chịu thống khổ nữa, bởi vì ta đã dời phản phệ trên người đại nhân đi rồi.”

“Đóa Đóa, nàng lại nghịch ngợm…” Hắn thấp giọng mắng một tiếng, đôi mắt đỏ bừng.

“Đại nhân, ngài lừa ta. Rõ ràng bảo rằng không sử dụng cấm thuật nghịch thiên nữa nhưng ngài vẫn bày Phẫn Thiên Trận, thật là kỳ cục.” Giọng nói mang theo chút oán trách.

“Thực xin lỗi…” Thanh âm bình tĩnh của nam nhân rốt cuộc trở nên có chút nghẹn ngào.

“Nhưng hiện tại đã chậm mất rồi, đại nhân…” Nam Tầm cũng thấp giọng khóc.

Nàng bất ngờ ngẩng đầu hung hăng hôn lên môi hắn, sau đó ghé sát bên tai hắn thì thầm: “Đại nhân, chàng nhất định phải nhớ ta, vĩnh viễn đừng quên ta, vĩnh viễn…”

Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, chợt một khắc nào đó, bàn tay đang ôm chặt nam nhân bỗng buông lỏng, chậm rãi trượt xuống từ bả vai hắn.

Bước chân Cung Mặc Nhiễm đột nhiên khựng lại.

“Đóa Đóa…” Cung Mặc Nhiễm nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Đáng tiếc, nữ nhân trong ngực rốt cuộc đã không cách nào trả lời hắn nữa.

Qua hồi lâu, hắn mới lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ là, đôi mắt đỏ ngầu chảy xuống một hàng… Huyết lệ.

Đại quân Đông Lâm đều hơi ngây ra, trơ mắt nhìn bạch y nam tử kia rời đi.

Ngô lão đứng bên cạnh Kỳ Hành Khanh nói: “Hoàng Thượng, yêu nhân này có vu lực thông thiên, lưu lại sẽ dẫn đến hậu hoạn khôn cùng. Hiện giờ hắn vừa mới sử dụng vu trận nghịch thiên Phẫn Thiên Trận, chính là thời điểm vu lực suy yếu nhất. Nếu lúc này cho bắn đồng loạt vạn mũi tên, nhất định hắn phải chết, chắc chắn!”

Kỳ Hành Khanh nhìn bóng lưng Cung Mặc Nhiễm đi xa, ánh mắt dừng trên một đường máu tràn đầy tiếc hận. Bàn tay đang nắm chặt đột nhiên lại buông lỏng, có hơi mệt mỏi nói: “Thôi, để cho hắn rời đi đi…”

Nếu linh hồn đã mất thì ngày thể xác chết đi cũng không còn xa, hà tất gì phải làm thêm điều thừa.

CHƯƠNG 294: Cung Mặc nhiễm thiên, cấm thuật cuối cùng

Đã ba tháng kể từ khi Lý Vân Đóa chết, Cung Mặc Nhiễm mang thi thể nàng về tới thánh địa Vu tộc 300 năm trước. Tuy rằng nơi đó đã biến thành một vùng hoang vu từ lâu nhưng giường Hàn băng, bảo vật Vu tộc được giấu trong thạch động vẫn còn đó.

Đặt thi thể lên giường Hàn băng, trăm năm cũng không thể thối rữa.

Cung Mặc Nhiễm mang ánh mắt tĩnh mịch không chút gợn sóng đứng trước giường băng nhìn thi thể thiếu nữ. Một đầu tóc bạc của hắn đã trở nên trắng xóa như tuyết, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy.

Ba tháng qua, hắn đã mấy lần thi triển vu pháp nghịch thiên – Chiêu hồn thuật, nhưng bất kể hắn có thi triển bao nhiêu lần thì linh hồn nàng vẫn chưa từng quay về dù chỉ một lần.

Cung Mặc Nhiễm không hiểu, hắn rõ rằng đã khắc Khóa hồn trận lên cơ thể nàng, vì sao nàng mới chết chưa tới năm ngày mà linh hồn đã không thấy tăm hơi.

Trước mặt hắn bây giờ chỉ còn lại thi thể của nàng, linh hồn đã không thấy nữa. Ngay từ ba tháng trước cũng đã… Không thấy nữa.

Hắn bỗng dưng cảm thấy thật tức cười.

Hắn cho rằng tất cả đều nằm trong sự khống chế của mình, lại không ngờ, hết thảy lại thành một trò hề.

Đóa Đóa đã nói, nếu hắn lại sử dụng cấm thuật nghịch thiên, nàng sẽ khiến hắn phải hối hận. Hắn lúc ấy nghe tai này ra tai kia, không để trong lòng.

Hắn những tưởng, nàng yêu hắn như vậy, làm sao nỡ trừng phạt hắn được.

Hắn kiêu ngạo mà cho rằng, Đóa Đóa vì yêu hắn nên nàng sẽ tha thứ cho hắn, cho nên hắn đã tùy hứng một lần cuối cùng.

Vận số Nam Vân Quốc đã tận, Đông Lâm Quốc và Tây Mạc Quốc sẽ chia ra chiếm hữu quốc gia này, như vậy cũng coi như hắn đã trả được mối thù rồi. Nhưng hắn vẫn thấy chưa đủ.

Năm đó Thái Tổ hoàng Nam Vân quốc cho đốt rụi toàn bộ Vu tộc, lửa cháy lớn mấy ngày mấy đêm thiêu tộc nhân thành tro tàn, vô cùng bi thảm.

Những hình ảnh đó hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng mẫu thân hắn đã khắc sâu vào trong trí não hắn hết lần này đến lần khác, khiến hắn giống như một kẻ trong cuộc.

Hắn biết mục đích của nữ nhân kia là gì, bà ta muốn hắn mang theo thù hận mà sống, bà ta muốn hắn gánh lấy trọng trách báo thù này và đã thành công. Từ khi sinh hắn ra, bà đã dùng vu thuật nuôi dạy hắn bằng huyết hải thâm thù, làm lòng thù hận của hắn dần dần lớn lên.

Trừ phi hủy hoại Nam Vân Quốc, những phần thù hận đã xâm nhập tận cốt tủy mới có thể diệt trừ tận gốc.

Mẫu thân hắn thi triển vu thuật nghịch thiên – thuật Tục mệnh, đem thọ mệnh của những tộc nhân đáng lẽ chưa nên chết kia chuyển lên người hắn, mà bà lại vì thi triển vu thuật nghịch thiên hao hết sinh mạng.

Bà là một nữ nhân đáng thương, từ mười mấy năm nuôi nấng hắn mà nhìn ra, bà cũng bị thù hận cắn nuốt, tâm lý đã trở nên cực kỳ vặn vẹo. Trong mắt bà, có lẽ hắn không phải con trai của bà, mà là công cụ để báo thù.

Cái chết đối với bà chính là sự giải thoát, nhưng đối với hắn hết thảy lại là sự khởi đầu.

Cung Mặc Nhiễm cảm thấy như vậy cũng tốt, một con người có thể sống lâu như hắn phải cần một mục đích chống đỡ thì mới có lý do để tiếp tục tồn tại.

Hắn cứ như vậy trở thành Quốc sư của Nam Vân Quốc, trên vạn người dưới một người, cứ như vậy lặp đi lặp lại chuỗi năm tháng tẻ nhạt.

Mãi đến khi Đóa Đóa xuất hiện, đánh vỡ tháng ngày bình bình đạm đạm không gợn sóng của hắn.

Ban đầu chỉ cảm thấy tính cách nàng cứng cỏi, lá gan cũng lớn, tự cho mình là thông minh lén lút nhìn trộm hắn, thật đúng là ‘bịt tai trộm chuông’. Lúc đó nếu không phải do ánh mắt trong suốt thuần túy của nàng thì có lẽ hắn đã tước đi cái mạng nhỏ đó rồi.

Đến sau này, khi nàng trà trộn vào Mặc Nhiễm Đường làm cổ người, hắn cũng không để bụng, chỉ cảm thấy nàng đây là đang tìm đường chết. Nhưng hắn lại không ngờ một tiểu nha đầu như nàng lại có thể chịu được đau đớn do Phệ tâm cổ cùng Thực não cổ gây ra mà đến nam nhân cũng không thừa nhận nổi. Vừa khéo hắn đang thiếu một người thí cổ, liền thuận nước đẩy thuyền thu nàng làm cổ người của mình.

Chuyện kế tiếp hắn hoàn toàn không đoán được, nàng tạo ra cảm giác tồn tại thực lớn, luôn cố ý vô tình lắc lư trước mặt hắn. Khi nào thì bắt đầu động tâm, hắn cũng không rõ lắm. Chỉ biết rằng bản thân ngày càng dung túng nàng. Nàng không lúc nào là không mang ánh mắt nóng bỏng cùng ái mộ nồng đậm làm hắn không thể chống đỡ nổi.

Hắn muốn lãnh đạm với nàng hơn, tuy nhiên một khắc đó khi nghe thấy nàng xảy ra chuyện, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm: Tiểu nha đầu này nhất định không thể có chuyện gì.

Trước kia là hắn dung túng nàng tới gần dụ dỗ mình; mà một lần này, là hắn dung túng chính mình.

Sau một trận điên cuồng triền miên, mọi thứ đã không thể giống xưa.

Tình yêu của Đóa Đóa lúc đầu là ẩn nhẫn, nhưng một khi đã không giấu giếm nữa, liền sẽ trở nên nồng nhiệt nóng bỏng. Chính bởi tình cảm nồng liệt này làm hắn sinh ra ảo giác, mặc kệ bản thân làm ra chuyện gì, nàng đều sẽ ở phía sau vĩnh viễn không rời bỏ hắn.

Bởi vì nàng yêu hắn như vậy, nàng có thể sẵn sàng cùng hắn xuống địa ngục, nàng rõ ràng đã nói như vậy.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn nuốt lời, chỉ vì một lần sai lầm của hắn.

Đóa Đóa cho rằng, giữa thù hận và tình yêu, hắn lựa chọn cái trước.

Nhưng nàng không biết, hắn từ lúc bắt đầu đã không thể lựa chọn. Thù hận đối với hắn đã sớm trở thành con dòi trong xương, chỉ có hoàn toàn tiêu trừ, hắn mới có thể yên tâm cùng nàng quy ẩn.

Sau hắn lại nghĩ, có phải ngay từ đầu nàng đã biết hắn sẽ bày Phẫn Thiên Trận, cho nên lúc rời đi nàng mới cố ý mang theo bảo kiếm cầu mưa?

Khi đó hắn nói phải rời khỏi, trong mắt nàng rõ ràng mang theo một tia khẩn cầu, nhưng hắn lại gấp không chờ nổi mà hủy diệt nơi đó, cũng chưa từng chú ý tới.

Nếu… Nếu biết Đóa Đóa sẽ ngăn cản hắn, hắn nhất định sẽ buông tha chấp niệm cuối cùng này.

Tất cả đều không quan trọng bằng nàng.

Nàng yêu mãnh liệt, hắn lại yêu đến thâm trầm.

Đến cuối cùng hắn mới hiểu được, không phải nàng không thể rời được mình, mà từ đầu chí cuối đều là… Bản thân không thể rời khỏi nàng.

Vào thời điểm nàng chết đi, hắn vẫn cứ mang theo một tia hi vọng cuối cùng. Hắn cho rằng có Khóa hồn trận, cho dù nàng đã chết, thì hắn cũng có thể dùng vu pháp nghịch thiên làm nàng sống lại.

Là một tia mong đợi cuối cùng này chống đỡ hắn rời đi nơi hắn muốn hủy diệt kia.

Cung Mặc Nhiễm đỡ nữ tử trên giường lên, dịu dàng ôm vào trong ngực. Bởi vì được đặt trên giường hàn băng, sắc mặt nàng vẫn hồng nhuận giống như đang say giấc. Hắn cởi bỏ váy áo nàng, lộ ra khóa hồn trận tựa như một đóa hoa được khắc sau lưng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên.

“Đóa Đóa, ngươi đến tột cùng đã đi đâu…” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Cứ như vậy ôm cỗ thi thể một ngày một đêm, Cung Mặc Nhiễm rốt cuộc đưa ra quyết định.

Hắn muốn thi triển cấm thuật cuối cùng —— Đốt hồn truy hồn.

Hắn vẽ đầy các loại trận pháp phức tạp lên người mình, tổ hợp của những trận pháp này lập tức trở thành cấm thuật tối cao thần bí nhất của Vu tộc –  Đốt hồn truy hồn.

Nam nhân nằm bên cạnh Lý Vân Đóa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay trái cầm lấy bàn tay phải lạnh lẽo của nàng.

Ngay sau đó, linh hồn của hắn lìa khỏi xác.

Linh hồn sau khi rời khỏi thể xác tựa hồ càng trở nên lạnh nhạt, cặp mắt âm trầm tĩnh mịch không chút gợn sóng. Hắn lẳng lặng nhìn cỗ thi thể cùng nữ tử nằm song song, linh hồn bị liệt hỏa vây quanh, bắt đầu đốt cháy từ dưới lên trên từng chút một.

Đốt cháy không làm hắn hồn phi phách tán, mà sau trận lửa đi qua, thân thể hắn vặn vẹo một hồi, vậy mà lại chậm rãi thay đổi hình dáng.

Trong mắt nam nhân xẹt qua một tia mê mang, qua hồi lâu hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phương xa. Cánh tay đột nhiên vung lên, hư không trước mặt bị xé thành một cái hố to.

Hết Chương 293: Đại nhân, vĩnh viễn chớ quên ta.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page