Danh sách chương

Nam Tầm cảm thấy mình thân là một thằng con trai, chiều cao đã rất tiêu chuẩn. Là do Diêm La quá cao, một mét chín, ước chừng phải cao hơn cậu nửa cái đầu.

Làm sao lại cao như vậy chứ…. Nam Tầm trộm lẩm bẩm trong lòng.

Động tác Diêm La cầm đũa vô cùng ưu nhã, gắp từng đũa từng đũa cơm cho vào miệng. Đột nhiên, hắn thấy được cái gì trong hộp cơm, không nhịn được chán ghét mà nhíu mày lại, sau đó dùng đũa nhặt hai sợi cà rốt để sang bên.

“Anh, cà rốt có rất nhiều dinh dưỡng, sao anh không ăn ạ?” Nam Tầm nhìn thấy động tác của hắn, cười hỏi.

Mặt Diêm La không thay đổi, nói: “Anh ghét mùi cà rốt.”

Nam Tầm liền vội vàng nói: “Nếu anh không thích ăn thì cho em, em thích ăn.”

Nói xong, cũng không khách khí chút nào mò vào hộp cơm của hắn, gắp lên sợi cà rốt đối phương để một bên liền nhét vào miệng.

Tầm mắt Diêm La dừng trên đôi đũa cậu bé vươn tới hộp cơm của mình, trơ mắt nhìn đôi đũa này xẹt qua cơm trắng, rồi nhặt mấy sợi cà rốt bên cạnh.

Đũa người lạ đụng vào cơm của hắn.

Đụng vào…

Diêm La hơi trừng mắt, ánh mắt lành lạnh.

Hắn có bệnh sạch sẽ nhẹ, tuyệt đối không thể chịu đựng việc thế này.

Diêm La cho rằng mình sẽ lập tức hất bàn, nhưng không.

Chẳng những không, hắn còn thẫn thờ tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

“Anh, em lại nhìn thấy mấy sợi cà rốt, em lấy ra cho anh nha.”

Nam Tầm hóa thân tay nhặt đồ ăn thiện nghệ, không chỉ chọc đũa vào thức ăn của Diêm La, còn đảo qua đảo lại bên trong, lấy hết sợi cà rốt ra ngoài.

Ánh mắt Diêm La rơi trên đầu đũa Nam Tầm, nhìn đôi đũa kia chọn tới chọn lui trong bát mình. Hắn nhìn đăm đăm đôi đũa kia hồi lâu, rồi mặt không đổi sắc lại gắp một miếng cơm vừa bị chọc cho vào trong miệng.

Sao mà gặp phải đứa bé này, bệnh sạch sẽ của hắn lại không còn cơ chứ?

Diêm La yên lặng nghĩ rất lâu, cuối cùng đổ cho vì đứa bé Tô Mặc Bạch này trông quá sạch sẽ, cho nên bệnh sạch sẽ của hắn cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.

Hai người im lặng cơm nước xong, Nam Tầm cầm hộp cơm của hai người đi rửa như bình thường.

Diêm La nhìn chằm chằm bóng lưng cậu bé với ánh mắt sâu thẳm, nhưng không nói gì.

Buổi trưa được nghỉ hai giờ, Nam Tầm đưa Diêm La Vương đến 419, liền vội vàng trở lại để ngủ trưa.

Thời gian biểu mỗi buổi sáng đều giống nhau, chỉ có buổi chiều là hơi khác. Buổi chiều chủ nhật các phạm nhân có thể hoạt động tự do, ngày đầu tiên Nam Tầm đến vừa lúc là chủ nhật, cho nên mới nhìn thấy mấy tên đàn ông đánh bài Poker. Buổi chiều từ thứ hai đến thứ bảy có hai buổi là khóa giáo dục cải tạo, còn lại là lao động cải tạo, đi nhà xưởng thủ công hoặc đi mỏ quặng vận chuyển đá.

Chiều hôm đó là khóa giáo dục cải tạo, các phạm nhân ngồi trong phòng chiếu phim lớn nghe giáo dục tội phạm suốt hơn ba giờ, quả thực sắp phát ói. Có một nhóm người đúng là nghe rất hăng hái, nghe chuyên gia giáo dục tội phạm cổ động lòng người, quyết tâm hối cải làm người mới.

Nam Tầm và Diêm La Vương ngồi phía sau bên trái. Hàng thứ hai đếm ngược trống không, không ai dám ngồi, tất cả đều không dám tới gần Diêm La Vương.

Nam Tầm đánh giá chuyên gia giáo dục tội phạm bắn nước bọt tung tóe trên sân khấu, lại nhìn nhìn Diêm La bên cạnh.

Diêm La bắt chéo hai chân, tuy rằng thái độ lười biếng nhưng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn cúi xuống ghi chép.

Cho rằng Diêm La Vương sẽ nhàm chán đến ngủ gà ngủ gật – Nam Tầm: …

Diêm La bớt thời gian mà liếc sang bên cạnh, vò vò đầu cậu: “Chuyên gia này nói cũng không tệ lắm, sau này về có thể dùng để giáo dục con bé trong nhà.”

Nam Tầm nghe vậy, trái tim giật thót, trợn to mắt hỏi: “Anh, nhìn anh cũng không lớn mấy, vậy mà đã có con gái rồi hả?”

Diêm La nhìn cậu, không biết thế nào lại rất có kiên nhẫn giải thích: “Là em gái anh nhặt được lúc mười lăm tuổi. Hồi đó con bé vẫn chỉ là đứa bé mũm mĩm năm tuổi, a, trong nháy mắt đã mười tám tuổi rồi.”

Lúc hắn nói lời này, vẻ mặt trở nên rất mềm mại, có thể nhìn ra được hắn rất thương cô em gái này.

Không biết Nam Tầm nhớ tới điều gì, trong mắt xẹt qua bóng tối, đôi mắt cụp xuống che lại cảm xúc bên trong.

Diêm La nói đến đứa bé mũm mĩm trong miệng hắn, không khỏi lải nhải nhiều hơn bình thường gấp mấy lần: “… Bây giờ con bé đến thời kỳ phản nghịch rồi, anh nói cái gì là nó làm trái lại cái đó, thật khiến người ta bực mình. Anh không ở một năm này, chắc là vừa ý nó.”

“Anh.” Nam Tầm bỗng đánh gãy lời hắn, khẽ cười cười: “Chúng ta nghe giảng tiếp đi.”

Diêm La hơi ngừng, không khỏi nhìn cậu thêm vài lần.

Hai người đều không nói chuyện nữa, cả khu vực nhỏ xung quanh đều trở nên im ắng.

Qua khóa giáo dục qua cơm tối, Nam Tầm đi về phòng giam của mình, Diêm La đi phía sau không khỏi cau mày lại.

Ngày hôm nay tâm trạng Nam Tầm có hơi không tốt, không muốn hùa theo cảm xúc của boss lớn.

Đúng, Nam Tầm đã xác nhận, Diêm La chính là boss lớn phản diện ở thế giới này.

Rõ ràng Tiểu Bát đã nói, Tô Mặc Bạch và đại boss không có bất kỳ giao thoa gì, cho nên cậu cũng rất ngạc nhiên lúc phát hiện boss lớn trong ngục giam.

Tất cả nghi vấn, chỉ có thể chờ Tiểu Bát tỉnh lại mới có thể có đáp án.

Mấy người vừa đi rửa mặt xong, Lão Nhị đã không thể chờ được bò lên giường của mình.

“Mẹ nó, cơm ngoài nhà ăn thực sự càng ngày càng khó ăn, buổi tối ông đây cũng chưa ăn no.” Lão Tứ cằn nhằn một câu.

Nam Tầm đột nhiên nhớ tới gì đó, không nhịn được hỏi mấy người trong phòng: “Nghe anh tôi nói, quy tắc ngoài nhà ăn là do anh ấy định ra, có thật vậy không?”

Nam Tầm vừa nói lời này, mấy người bỗng yên tĩnh trong nháy mắt.

Đỗ Phan sờ sờ mũi mình, không trả lời mà hỏi lại: “Tiểu Lục à, Diêm La Vương đã nhận cậu làm em thật đấy hả?”

Nam Tầm nói: “Thật đấy, chuyện này còn có thể giả vờ sao?”

Đỗ Phan yên lòng bắt đầu nói xấu sau lưng Diêm La Vương: “Lúc trước trong nhà ăn loạn như gì vậy, cảnh ngục cũng không thèm xen vào. Mà ngày đầu tiên Diêm La Vương tới đã đánh ngã Đao Sẹo, ngày hôm sau còn định ra quy tắc nhà ăn, bất kỳ người nào lấy cơm cũng phải xếp hàng, trừ… bản thân hắn.”

Nam Tầm nghe đến hăng say: “Anh tôi nói anh ấy đã làm một trận, Lão Nhị kể lại chút cảnh tượng lúc đó cho tôi đi.”

Lão Ngũ nghe được lời này thì kích động, không nhịn được nói chen vào: “Chuyện này chú phải hỏi anh, Lão Nhị túng lắm, lúc đó không dám xem, mắt cứ nhìn đi chỗ nào ấy.”

Đỗ Phan nguýt gã một cái: “Ông mới túng, ngày hôm đó người sợ đến hai chân run lên không đi nổi là ai?”

Lão Ngũ trực tiếp bỏ qua vấn đề của hắn, khụ một tiếng nói tiếp với Nam Tầm: “Tuy rằng lúc đó Diêm La Vương đánh đổ Đao Sẹo, thủ đoạn cũng máu me như vậy, nhưng lúc đó chỉ là một chọi một, vậy mà hắn lại như ông lớn bắt mọi người xếp hàng lấy cơm, xúc phạm tới lợi ích của rất nhiều người. Sau đó lập tức có mười mấy tên phạm nhân đứng ra, muốn hợp tác đối phó Diêm La Vương. Chú đoán kết quả thế nào?”

Nam Tầm làm vẻ tò mò nhìn gã, thỏa mãn ham muốn kể chuyện của Lão Ngũ. Gã tấm tắc hai tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi mịt mờ: “Diêm La Vương lấy một chọi hai mươi người, đánh nhau thật tàn nhẫn. Nói ra cậu cũng không tin, mười mấy người đều bị đánh cho vỡ đầu, lúc đấy trên đất nhà ăn toàn là máu, đều sắp chảy thành sông rồi…”

Hết Chương 162: Anh, anh có con gái rồi hả.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page